- Hừ?
Ánh mắt Diệu Nhất Nương lạnh lẽo liếc Hứa Nhị Phù một cái, lãnh đạm nói:
- Lại muốn đùa giỡn ta nữa à?
Hứa Nhị Phù rụt cổ lại, nhìn thoáng qua món đồ sứ ba trăm năm mà mới vừa rồi hắn thuận tay đặt ở trên bệ cửa sổ, khóe miệng co giật nói:
- Sở Tiểu Hắc có chuyện muốn nói với ngươi.
- Hả?Diệu Nhất Nương nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Ngươi rốt cục đã nghĩ thông suốt? Ngươi đồng ý thu ta làm thị nữ rồi hả?
-... Sở Mặc mặt mày xám đen, lấy tay bưng mặt, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi lại nghĩ đâu đâu vậy?
Hứa Nhị Phù ở bên cạnh đầy vẻ ghen tị:
- Ta nói... Diệu tỷ tỷ à, ngươi không nên như vậy chứ? Năm đó cứu người cũng có ta nữa mà! Cũng có ta đó! Nhưng vì cái gì mà cho tới nay ngươi chỉ muốn báo đáp Sở Tiểu Hắc? Đây là đạo lý gì chứ? Quả thực là không có thiên lý mà!
Diệu Nhất Nương nhìn lướt qua Hứa Nhị Phù, sau đó chầm chậm ngồi xuống bên cạnh Sở Mặc, một làn hương thơm liền theo sau bay đến. Sở Mặc vẫn bất động thanh sắc, xê dịch ra ngoài cửa sổ.
Diệu Nhất Nương vẻ mặt thương tâm:
- Ngươi xem, hiện tại ngươi đã biết tại sao?- Đây không phải ti tiện sao...
Hứa Nhị Phù nhịn không được hai mắt trắng dã:
- Ngươi yêu mến hắn là vì hắn vẫn tránh né ngươi à? Như vậy ngươi mới có cảm tình sao? Tốt lắm, vậy ngày mai Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1863977/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.