Sở Mặc chớp chớp mắt, khóe miệng nghiến chặt lại, hắn ngã quỵ xuống giường, hai mắt vô thần, miệng lẩm bẩm:
- Nguyên thạch của ta Nguyên thạch của ta đâu? Khốn kiếp, còncó thể sống tiếp qua ngày nữa sao?
- Thiếu gia của ta, người làm sao vậy? Người cần Nguyên thạch thì chỉ cần nói một câu, trong nhà chúng ta hãy còn mấy viên nữa. Chớ làm thúc thúc một tay sợ hãi
Người trung niên mắt to mày rậm, toàn thân hừng hực khí thế, nếu không phải vì thiếu một cánh tay thì trên chiến trường ắt hẳn phải là một mãnh tướng. Ông ta vẫn chưa lập gia đình nên sớm đã coi Sở Mặc như con cháu trong nhà.
- Thúc thúc à, con không sao cả, chỉ là hơi đau một chút Con cần yên tĩnh (trong tiếng Trung đồng âm với: Con nhớ Tĩnh Tĩnh) một chút.
Sở Mặc kiệt sức nói.- Tĩnh tĩnh? Con có người trong mộng rồi à?
Người trung niên bỗng tò mò nhìn Sở Mặc, ha ha cười lớn:
- Thiếu gia nhà chúng ta rốt cục cũng trưởng thành rồi. Ha ha ha, thật không dễ gì, chỉ ngồi nhớ có ích chi, tiến lên, theo đuổi đi! Con là cháu trai của một tướng quân mà. Sợ gì chứ?
-.
Sở Mặc mặt mày u ám, tròn mắt nhìn thúc thúc một tay đang cao hứng, hắn không buồn nói lấy một lời, lập tức tháo chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay xuống, ném qua cho thúc thúc:
- Trong này có không ít nguyên liệu lấy từ thân của Nguyên thú, có gân, xương và da. Con không rõ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1863971/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.