Một ánh chớp từ trong đám mây đen không ngừng lóe sáng
Cuối cùng
Răng rắc
Một tiếng sấm rền vangẦm rầm
Trời đổ mưa tầm tã
Kỳ Tiêu Vũ bay đến bên Sở Mặc, nhìn khóe miệng còn đang rỉ máu, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn cố mở to đôi mắt, gắng gượng để không ngất đi của Sở Mặc, nước mắt nàng lã chã rơi
Tiếp đó, Kỳ Tiêu Vũ ngồi sụp trên đất, ôm chặt Sở Mặc vào lòng, gọi một tiếng Ca ca, nước mắt rơi như mưa:
- Sao ca ca còn gắng gượng, nếu hôn mê rồi sẽ dễ chịu hơn nhiềuKỳ Tiêu Vũ vừa khóc, một tay vừa vươn ra chống sau lưng Sở Mặc, một luồng Nguyên khí cuồn cuộn truyền qua cơ thể Sở Mặc, chữa lành những kinh mạch bị thương của hắn
- Ta sợ
Sở Mặc ngắm nhìn Kỳ Tiêu Vũ, khuôn mặt lộ rõ vẻ yếu ớt:
- Ta sợ nếu nhắm mắt vào thì sẽ không nhìn thấy muội nữa
Kỳ Tiêu Vũ càng khóc dữ hơn, nước mắt lã chã tựa như mưa càng rơi càng lớnNàng không dám nhìn vào mắt Sở Mặc, ánh mắt như muốn lẩn trốn. Trời mưa tầm tã, nhưng nước rơi xuống bên cạnh hai người đều trôi qua một bên, dường như có một vật vô hình che chở phía trên, không để nước mưa rơi vào họ
- Làm sao lại có thể chứ, muội thích huynh như vậy, lại lợi hại như vậy, một lão già thì có đáng gì? Chỉ một chưởng là đánh chết rồi, huynh làm sao lại không nhìn thấy muội chứ?
Kỳ Tiêu Vũ vừa khóc vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1863968/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.