Rõ ràng là đã rời đi thật xa!Nhìn cỏ hoang cao hơn cả người ở bốn phía, trong trời đất mọi âm thanh đều yên tĩnh, thiếu nữ xinh đẹp luôn luôn không sợ trời không sợ đất giờ phút này không khỏi có chút sợ sệt, hai gò má của nàng ửng đỏ nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi…. Ngươi muốn làm gì?
- Xuỵt!
Sở Mặc giơ một ngón tay lên bên miệng, nhỏ giọng nói:
- Đừng lên tiếng, cửa vào ở ngay chỗ này!
- Ngươi….Kỳ Tiêu Vũ đột nhiên trở nên giận dữ, duỗi chân nhỏ ra, hung hăng giẫm mạnh một cước lên chân Sở Mặc.
Hí!
Sở Mặc nhe răng nhếch miệng, đối với Kỳ Tiêu Vũ trợn mắt nhìn:
- Ngươi làm gì thế?
Sở Mặc đáng thương, từ nhỏ lớn lên ở quân doanh, cơ bản là không biết phương thức ở cạnh một cô gái. Ông cụ lại là một quân nhân đúng nghĩa, làm sao sẽ nghĩ đến đi dạy Sở Mặc những chuyện giữa nam nữ thường tình này?Sở Mặc cũng không biết rằng tay của nữ hài tử làm sao có thể dễ dàng lôi kéo như vậy… Sau khi kéo còn có vẻ mặt không hiểu chút phong tình nào, cũng khó trách người ta sinh ra tức giận.
Chỉ giẫm lên hắn một cước, xem như là đã rất nể tình rồi.
- Không làm gì cả!
Kỳ đại tiểu thư hai mắt nhìn trời, vẻ mặt cực kỳ vô tội, tiếp đó lại nhìn Sở Mặc cười mỉm:
- Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói cửa vào mở ra là có chuyện gì xảy ra?
Sở Mặc vẻ mặt hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1863936/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.