- Ta bắn ngươi một tên, ngươi lại giết nhiều thuộc hạ tâm phúc của ta như vậy, còn lấy đi một mũi lam ngọc tiễn của ta, món nợ này về sau ta sẽ tính với ngươi! 
Nói xong, người trẻ tuổi vung tay, nhảy lên lưng ngựa: 
- Đi thôi!Sở Mặc gần như dùng hết sức bình sinh chạy như bay trên thảo nguyên, giờ không phải là lúc tính toán xem hai chân nhanh hơn hay bốn vó nhanh hơn nữa, có lẽ đám kỵ binh kia sẽ không dám tùy tiện đuổi theo, tốt hơn hết là rời khỏi đây trước rồi nói sau. 
Chạy điên cuồng một mạch đến tận khi chân trời phía Đông lộ ra vệt sáng đầu tiên, Sở Mặc đoán có lẽ bản thân đã chạy được khoảng bảy tám trăm dặm rồi. 
Với hắn mà nói, đây là lần đầu tiên hắn chạy xa như vậy. 
Lúc này hai chân hắn như nhũn ra, nguyên lực trong cơ thể cũng gầnnhư cạn kiệt. 
Cho dù hắn không muốn ngừng cũng không còn sức mà chạy tiếp rồi. 
- Hừ, không nghe người ta nói còn mắng người ta, giờ ngươi biết mình sai chưa? 
Kỳ Tiêu Vũ trên người vẫn mặc bộ váy màu lam có vẻ vĩnh viễn sẽ không thể bị dính tí ti bụi bẩn, xuất hiện trước mặt Sở Mặc như từ trên trời giáng xuống. Nhìn vết thương trên tay hắn khẽ cau mày: 
- Ngươi bị thương rồi?- Người thần thông quảng đại như thế mà không thấy à? 
Sở Mặc giọng hơi khàn khàn, nhìn nàng một cái, bắt đầu vận hành tâm pháp, lặng lẽ tiến hành tự hồi phục. 
- 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1863909/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.