- Loại tiểu tử thối ương ngạnh mạnh miệng này cứ tống cổ đi là được!
- Thất trưởng lão tuy công tư nghiêm minh, nhưng sâu trong tâm khảm cũng là lương thiện, mềm lòng…
- Đây đúng là ngoài cứng trong mềm mà!
Rất nhiều đệ tử Trường Sinh Thiên ở trên quảng trường bàn ra tán vào.
Ánh mắt hướng về phía Thất trưởng lão càng thêm kính nể.
Những lời xì xào đó Sở Mặc đều có nghe thấy, nhưng hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ có điều hai đấm vẫn gắt gao nắm chặt.
Trong mắt ngập trời bất khuất!
Thất trưởng lão nói xong, mắt tùy tiện liếc khắp lượt quảng trường, sau đó chỉ vào một đứa trẻ trong đó nói:
- Chính ngươi đi!
Mọi người thuận thế nhìn theo ánh mắt của Thất trưởng lão, một đứa bé con tám tuổi đang mơ hồ đứng ở đó, nhìn mọi người một cách kì quái.
Rầm!
Toàn bộ bốn phương tám hướng của quảng trường truyền đến một trận cười vang.
Thanh âm của Thất trưởng lão bình tĩnh truyền đến:
- Bé con, người cùng ca ca này đánh một trận đi, nhớ phải nhẹ tay, coi như là luận bàn cùng đồng môn, hiểu không?
Chú bé con bảy tám tuổi kia lập tức gật đầu một cách hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia lộ ra vẻ tươi cười ngây ngô, trả lời:
- Vâng ạ!
Nói xong, nhẹ nhàng nhún người nhảy lên.
Khoảng cách xa vài chục trượng không ngờ chú bé con này chỉ nhẹ nhàng chạm mũi chân một lần giữa đường, liền đã tới trước mặt Sở Mặc.
- Được lắm!
Bốn bề lại truyền tới âm thanh trầm trồ khen ngợi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/118607/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.