Khi Châu Hà tỉnh dậy, hắn phát hiện ra mình đang nằm trên lưng Tang Hủ. Xung quanh tối om, Tang Hủ cõng hắn đi cà nhắc trên đá sỏi. Đỉnh đầu là một ngọn tháp ngược đổ nát, lửa đang cháy trong tháp. Ánh sáng soi sáng cặp mắt vàng của Châu Hà. Châu Hà mất một lúc mới nhận ra mình đang ở đâu.
"Tại sao trên người ta toàn là dịch?" Châu Hà buồn nôn từng cơn vì mùi thối trên người mình.
"... Vì anh vừa bị mẹ anh nôn ra."
"Kết thúc rồi à?" Đầu Châu Hà đau muốn nứt, hắn tựa vào vai Tang Hủ th* d*c.
"Ừm, kết thúc rồi, em vừa quay về từ ba nghìn năm trước." Tang Hủ nói, "À phải rồi, em đã lấy một viên ngọc Trùng Xác của anh ra, giờ anh lại khiếm khuyết rồi. Đừng cố trở nên hoàn chỉnh lần nữa, anh hoàn chỉnh rồi sẽ rất xấu xa, sẽ bạo lực gia đình, chửi người khác."
Châu Hà ậm ừ, lại hỏi: "Mẫu hậu của ta đâu?"
Tang Hủ im lặng giây lát, nói: "Bà ấy ở bên tiền bối Thiên Ý rồi."
"Bà ấy có nhắn gì cho ta không?"
"Bà ấy bảo bà ấy rất yêu anh, hy vọng sau này anh sống tốt cùng em, ngoan ngoãn nghe lời em, đừng ăn bim bim trên giường."
"Nói dối." Châu Hà không phải kẻ ngốc, mẫu hậu của hắn sẽ không nói vậy với hắn.
Trước kia Châu Hà tưởng Trọng Tự bị yêu ma thay thế, sau này hắn mới hiểu được, hắn chỉ không chịu tin rằng Trọng Tự không yêu hắn mà thôi. Thực ra giờ nghĩ lại, hắn đã phát hiện ra chân tướng từ lâu rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678198/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.