Tang Hủ nằm trên giường, nhìn lên trần nhà.Bò vào quan tài từ mặt quách vẽ cột mốc ra sao, rồi về thế giới của họ như thế nào, Tang Hủ đã không nhớ được nữa. Mở mắt ra, cậu đã ngồi trên giường mình, ngây người nửa tiếng đồng hồ. Điện thoại rung mãi, rất nhiều người nhắn tin cho cậu, còn có người gọi điện thoại cho cậu, cậu không có sức nghe máy, chỉ lặng lẽ ngồi đó.Có lúc, cậu không khỏi nghĩ có phải tất cả những gì mình trải qua đều là một giấc mơ kỳ lạ hay không. Tỉnh dậy, cậu vẫn là thân trâu ngựa lái xe máy điện đi làm, mỗi ngày gõ đoạn mã còn dài hơn cả mạng mình, sửa bug thường xuyên hoặc ngẫu nhiên, thi thoảng cãi lộn với bên sản phẩm, bảo họ rằng không làm được yêu cầu này yêu cầu kia.Nhà họ Tang, Đại Tộc Trưởng, thần linh sáu đạo, đều là một giấc mơ của cậu.Tuy nhiên từ bé cậu đã thiếu trí tưởng tượng, hồi bé học mỹ thuật, người khác vẽ lâu đài, vẽ phi hành gia vũ trụ, vẽ phù thủy, cậu chỉ biết vẽ người que đầu to thân nhỏ, cuối cùng biến giấy vẽ thành giấy nháp làm toán, bị cô giáo mỹ thuật phê bình. Người như cậu, dù nằm mơ cả đời thì cũng không mơ thấy được một Châu Hà kiêu ngạo phách lối.Cậu ngoảnh đầu, nhìn ra cửa sổ sát sàn, các tòa cao ốc san sát nhau, ánh nắng trở nên trắng bệch, mùa xuân đã đến, nhưng không có màu sắc. Cậu biết chia ly là không thể tránh khỏi, vẫn phải sống tiếp, hôm nay trong cuộc sống bớt mất một người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678181/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.