Tất cả mọi người đều im lặng.
Cho đến hiện tại, Tang Hủ không cảm thấy bất cứ chỗ nào bất thường. Nhưng họ đã bò được bốn tiếng đồng hồ, nếu trong đường hầm có nguy hiểm gì đáng sợ, rất có thể họ đã trúng bẫy mà không hề hay biết.
Tang Hủ hỏi Châu Hà: "Anh có cảm thấy chỗ nào bất thường không?"
"Không," Châu Hà nói, "Bò tiếp đi, dù sao cũng không quay lại được nữa. Đừng căng thẳng, nếu chết ở đây, coi như là lăng mộ chôn chung của chúng ta."
Thẩm Tri Đường làm ngôn ngữ ký hiệu hỏi: "Thế tôi và Tiểu Văn thì là gì?"
Châu Hà nói: "Bây giờ ta nhận hai ngươi làm con nuôi, sau này nơi đây sẽ là nghĩa trang gia đình của chúng ta."
Châu Hà ở đó nói nhăng nói cuội, Văn Uyên đã bò đi tiếp. Thẩm Tri Đường cũng đuổi theo, dùng im lặng để từ chối gọi Châu Hà là bố. Tang Hủ cúi đầu nhìn về phía Châu Hà, trong bóng tối như mực, cậu nhìn thấy lờ mờ đường nét của Châu Hà.
Bắt đầu từ lúc nãy, Châu Hà cứ nhìn ra sau lưng liên tục. Chắc chắn Châu Hà đã phát hiện ra gì đó, nhưng không biết tại sao hắn lại chọn giấu giếm. Đằng sau có cái gì? Có thứ gì đang đuổi theo họ ư?
Bò thêm nửa tiếng nữa, đến một chỗ rộng rãi hơn. Bò trong không gian khép kín chật hẹp này tốn sức quá, tất cả đều đã cạn kiệt sức lực, không thể không nghỉ ngơi lần thứ hai. Tang Hủ cố gắng vươn tay chạm vào Châu Hà, cơ bắp của hắn căng cứng tột độ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678173/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.