Một trăm năm mươi năm trước.
Vầng trăng tròn treo trên đỉnh đầu, giữa khu rừng tối tăm âm u, xác chết trắng toát treo ngược thành cụm trên cây, Cậu hai nhà họ Châu toàn thân đẫm máu, cõng Quan Doanh Nguyệt chạy như bay trong rừng. Trong dãy núi thường xuyên xuất hiện tà ma, đều tại y ham chơi, đưa Doanh Nguyệt đi hái táo, vô tình để lỡ giờ, lúc về thì đã tối.
Ban đêm chính là lúc âm khí mạnh nhất, cứ đi mãi, họ bèn lọt vào một khu rừng thi thể.
Không phải họ đi nhầm đường, mà là khu rừng thi thể này đang chặn đường họ. Nếu không đi ra ngoài được, họ cũng sẽ biến thành thi thể cổ dài treo trên cây. Cương thi treo ngược trợn trắng mắt nhìn họ, Quan Doanh Nguyệt khóc tu tu, "Nhị lang, chàng thả thiếp xuống đi!"
"Nói dại gì vậy!" Cậu hai nhà họ Châu dằn lòng, thi triển thần thông đi đường của đạo Nhân Gian – Na Tẩu Mã, chạy nhanh đến mức gần như biến thành bóng mờ.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng khu rừng thi thể cũng bị y vứt lại sau lưng, nhưng chẳng mấy chốc y đã phát hiện ra điểm bất thường, bởi xung quanh chẳng có tiếng chim chóc côn trùng nào. Y chợt nhận ra, không phải là y cắt đuôi được khu rừng thi thể, mà là y đã tiến vào một khu vực còn nguy hiểm hơn, khu rừng thi thể không dám bám theo y nữa.
Thần thông đã tiêu cạn sức lực của y, y bị thương quá nặng, quả thực không đi nổi nữa, quỳ phịch xuống, ngã lăn ra đất cùng Quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678163/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.