Dinh thự nhà họ Châu, Bắc Kinh.
Nắng rọi lên mái hiên hành lang, nền gạch đá xanh như dát một lớp vàng vụn. Mấy con mèo cam cuộn mình ngáy trên nền đá, râu rung rinh trong nắng nhẹ. Châu Nhất Nan gãi cằm mèo, mèo sung sướng híp mắt.
"Bố, Văn Uyên kẹt ở Cõi Mộng rồi. Cụ cố không ưng trai bao chúng ta chọn, vẫn không chịu quay về." Châu An Cẩn nói sau lưng ông ta.
"Hầy, đàn ông mà, đều vậy. Hai nhà họ Tần, Triệu tự dưng có thêm cụ nội Vọng Hương, cuộc sống của nhà họ Châu chúng ta càng ngày càng khó khăn. Cụ cố không về giữ trật tự, sau này làm sao chúng ta ngẩng đầu được trong năm dòng họ? Tương lai tìm được cách đắc đạo thành tiên, chúng ta có phần không? Chiều bay đến Hàng Châu dự cuộc họp, bố con lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt." Châu Nhất Nan nói, "Nếu đã vậy, chỉ có thể mời bà ta ra thôi."
"Bà ta?" Châu An Cẩn sửng sốt, "Bố nói... người vợ đầu tiên của Châu Hà ư? Nhưng không phải bà ta đã..."
"Xùy..." Châu Nhất Nan bật cười, "Cụ cố của chúng ta vẫn luôn là kẻ chỉ biết đến sắc đẹp chứ không biết đến người thân, người nào lên giường cùng hắn, hắn sẽ thương người đó." Châu Nhất Nan vuốt bộ lông mượt trên lưng mèo, nói, "Cụ cố phong lưu lâu thế, đủ rồi, đã đến lúc làm hắn nhớ ra mình còn có một cô vợ đang đợi mình."
Ông ta đứng dậy, phủi lông mèo trên tay, nói: "Đi gọi điện thoại cho cụ cố, kể cho hắn món nợ phong lưu trăm năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678157/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.