Tang Hủ khoác chăn len ngồi dậy, cất khuyên tai tua rua của mẫu hậu Châu Hà đi rồi nói: "Cái này chỉ có thể thoả mãn em ba ngày thôi. Ba ngày nữa cụ có thể tặng gì khác cho em được không?"
"..." Châu Hà tức quá hoá cười, "Ngươi muốn gì?"
"Bổ Thiên Đan hoặc tiền."
"Muốn bao nhiêu?"
"Một trăm viên Bổ Thiên Đan, hoặc một triệu nhân dân tệ."
Châu Hà:"......"
Trời ơi, sao trên thế gian lại có người mặt dày vô liêm sỉ như Tang Hủ?
"Niêm yết giá rồi phải không?" Châu Hà nổi giận lôi đình.
"Xin lỗi, em cũng chẳng biết tại sao, nhưng em muốn." Tang Hủ thành thật đáp.
Trong lòng như có một cái lỗ lọt gió, không vững chắc. Tóm lại, cậu cần rất nhiều thứ lấp đầy trái tim trống trải của mình. Châu Hà cho càng nhiều càng tốt, có lẽ cậu sẽ không bao giờ biết thoả mãn.
"Ta nói cho ngươi biết tại sao," Châu Hà tiến lên, bóp cổ cậu nói, "Bởi ngươi chính là một kẻ đào..."
Tang Hủ vẫn nhìn hắn đăm đăm.
Mắt cậu to mà đen láy, rất yên tĩnh, tựa khe suối trong veo.
Con người Tang Hủ, vô liêm sỉ, hám tài, nhưng mỗi lần nhìn vào mắt cậu, lại không cầm được lòng cho rằng cậu là một người thật thà. Một đoạn cổ trắng ngần, trong tay Châu Hà mềm yếu như trúc, bóp nhẹ là sẽ gãy.
... Ba chữ kẻ đào mỏ bị Châu Hà nuốt vào bụng.
Chẳng phải là đòi tiền sao? Ha ha. Đợi đấy, Châu Hà nhất định sẽ dùng tiền đập chết cậu.
Châu Hà buông tay, đứng dậy mặc quần áo, "Ta đi kiếm, được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678155/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.