Mọi người đều ở chỗ từ đường đằng trước, sân sâu có vẻ hiu quạnh hơn, Châu Hà thả Tang Hủ xuống sau hòn non bộ, lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm. Tang Hủ cũng nhìn hắn đăm đăm, nếu ảo giác của đạo Tu La có thể dùng để kinh doanh, bất cứ trò chơi nhập vai nào cũng sẽ phải chịu thua. Tang Hủ bạo dạn véo má Châu Hà, mịn quá, như thật.
Châu Hà tóm tay cậu, nheo mắt, "Sao? Muốn làm nam sủng của Trẫm thật sao?"
"Xin lỗi, bệ hạ đáng kính," Tang Hủ nói, "Tôi còn có việc gấp, không theo hầu ngài nữa."
Cậu quay người định bỏ đi, Châu Hà kéo túi đeo chéo của cậu, Tang Hủ chau mày, cúi đầu cởi dây túi đeo chéo, khởi động Trung Âm Thân định chuồn, Châu Hà cười lạnh lùng, dịch chuyển tức thời ra trước mặt Tang Hủ, Tang Hủ đâm sầm vào lòng hắn.
"Có phải Trẫm từng thấy ngươi ở đâu không?" Châu Hà cưỡng ép nâng cằm cậu lên, quan sát gương mặt cậu, "Giọng ngươi rất quen."
Ánh mắt Châu Hà quá choáng ngợp, khiến da đầu Tang Hủ tê rần.
Ảo giác, Tang Hủ tự nhủ, đây là ảo giác.
"Trẫm nhớ ra rồi," đồng tử mắt Châu Hà lập tức nổi lửa, "Ngươi là tên tà ma gan to bằng trời kia."
Trong chớp mắt, sát khí dời non lấp bể ập tới.
Tang Hủ mặc kệ có phải ảo giác hay không, vô thức muốn chạy trốn, Châu Hà sao có thể cho cậu chạy mất được, hắn bóp cổ cậu ấn cậu lên hòn non bộ. Tang Hủ như tiêu bản bươm bướm bị đóng đinh trên tường, không cựa quậy được.
"Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678151/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.