Mèo cam hung dữ lườm cậu, ngoảnh đầu nhìn về phía pho tượng thần trong từ đường. Chỉ thấy một luồng sét trắng loà tách ra từ trán nó, dưới lòng đất sáng chói một giây, tựa ban ngày vụt qua trong tích tắc. Trong khoảnh khắc bị sét đánh, vô số bàn tay thò ra từ ống tay áo pho tượng thần lắc lư dữ dội. Cũng trong khoảnh khắc đó, khung cảnh trước mắt Tang Hủ sụp đổ, vỡ lìa từng mảnh một, rơi xuống ào ào tựa bông tuyết, để lộ thế giới thật đằng sau.
Cậu phát hiện mình đang ngồi trên sàn nhà đầy vết mốc, hai tay ôm khư khư một cây cột. Văn Uyên và Thẩm Tri Ly nghỉ ngơi ở dưới một cây cột khác, đặc biệt sắc mặt Văn Uyên tái nhợt, như vừa dùng thần thông, tiêu hao rất nhiều sức lực. Còn Châu Hà thì khoanh hai tay đứng cạnh cửa sổ, tỏ vẻ "ta rất tức giận, người sống chớ lại gần".
"Đây là đâu?" Tang Hủ hỏi.
"Đây là nơi cậu dẫn bọn tôi tới đó," Thẩm Tri Ly cười híp mắt, "Cậu còn nhớ cậu đã làm gì không? Cậu nhắm mắt đi ngược, bước ra khỏi cửa từ đường thật. Chúng tôi bắt chước cậu đi ngược, cầm dây thừng leo núi đi theo cậu, thì đến được đâu. Có điều, hình như ảo giác lần này khó nhằn hơn trước, thế mà cậu lại không thoát ra được."
Văn Uyên ôm ngực ho khù khụ, móc một viên Bổ Thiên Đan trong ba lô ra ăn.
"Có điều, may mà chúng ta có bạn Văn Uyên," Thẩm Tri Ly nói tiếp, "Cậu ấy đã dùng thần thông Tâm Na kết nối với ảo giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678143/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.