Không ai nói gì, hai bên đều im lặng, màn đêm như bị ai bóp cổ, không có chút tiếng động nào.
Tiếng cửa sắt mở ra cót két đã ngừng, tất cả mọi người đều tập trung lắng nghe, muốn nghe tiếng bước chân của người tới bước vào. Nhưng kỳ lạ là, trong sân lặng ngắt như tờ, không có bất cứ tiếng người nào. Mọi người vô thức nín thở, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ manh mối nào.
Một phút...
Hai phút...
Tròn năm phút trôi qua, bên ngoài vẫn im lìm.
Rốt cuộc ngoài kia là ai bước vào? Nếu họ vén rèm cửa sổ, có nhìn thấy một gương mặt quái dị dí sát cửa hay không? Dẫu cho trong lòng rất tò mò, nhưng không ai hành động thiếu suy nghĩ.
"Hay là đợi đến ban ngày đi." Trần Nhạc Thiên thận trọng nói.
"Đúng thế," Minh Thuần nói, "Dù sao thì cửa trước sau căn nhà đều đã bị chúng ta khóa trái, vào được sân chứ không vào được nhà đâu."
Y vừa dứt lời, tiếng bước chân gấp gáp bỗng vọng tới từ phía sau từ đường, như có người chạy qua đó.
Tất cả mọi người đều giật mình sợ hãi, lập tức chiếu đèn pin về hướng đó. Mấy cái đèn pin đồng thời soi sáng, bức tượng thần và ảnh đen trắng trên bàn thờ phơi bày dưới ánh sáng, toát ra vẻ quái gở vô cớ. Sau bàn thờ là một bức vách, tiếng bước chân vừa rồi vọng tới từ sau bức vách này.
Mọi người lấy can đảm đi tới, rọi đèn pin ra sau bức vách, không có ai, nhưng cửa sau mở toang.
"Tôi thề," Trần Nhạc Thiên nói, "Lúc trước cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678137/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.