Quái nhân nọ vẫn bất động, cậu sải bước chân cứng đờ đi lướt ngang qua nó. Cậu rất muốn tăng tốc, nhưng lại sợ quái nhân nhận ra nỗi sợ của mình, chỉ có thể cắn răng giữ tốc độ bình thường, rời khỏi quái nhân nọ. Chỉ trong thời gian vài nhịp thở mà như đã trải qua cả một năm ròng. Cuối cùng, cậu đã bước ra sau quái nhân.
Nếu giờ ngoái đầu, cậu có thể trông thấy mặt quái nhân nọ không? Cậu không khỏi nghĩ.
Nếu là người khác, ắt không dám to gan ngoảnh đầu nhìn. Nhưng Tức Hoang nghịch ngợm đã quen, lại vì còn nhỏ, cơ bản là không nén nổi nỗi tò mò của mình. Bước ra khỏi cung Lãnh Tuyền, cậu vòng về lỗ chó chui, nằm bò dưới đất liếc nhìn về phía đó. Hành lang sâu hun hút vẫn còn đó, nhưng quái nhân nọ đã biến mất.
Đến cung để tang, quan tài khổng lồ đặt trong rèm trắng muốt, phụ hoàng tóc bạc trắng của cậu đang vịn quan tài vàng, nhìn về phía cậu.
"Phụ hoàng." Cậu khàn giọng gọi.
"Đến đây, Hoang Nhi," phụ hoàng trầm giọng nói, "Đến nhìn mẫu hậu con lần cuối đi."
Cậu đi đến bên quan tài, cúi đầu nhìn. Mẫu hậu nhắm nghiền mắt như đang ngủ, dường như bà vốn chưa qua đời. Bà xinh đẹp tuyệt trần, tựa hoa thêu tinh xảo trên tơ lụa, mỗi tấc tuyệt đẹp đều vừa phải, lại toát ra một vẻ yêu tà khó tả. Tức Hoang không khỏi cho rằng ngay sau đó bà sẽ mở mắt ra lần nữa.
Phụ hoàng cao tuổi nhiều bệnh, không chịu được đêm dài đằng đẵng, ở bên cạnh cùng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678120/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.