Trên con đường không một bóng người, chỉ có gió mênh mông cuốn qua, dấy lên cát vàng mông lung. Lá cỏ ngả rạp, không có dấu chân mới xuất hiện. Tang Hủ đứng trong gió, lòng bàn tay trống không, chẳng còn trông thấy bóng dáng màu đỏ nọ nữa.
Sao hắn có thể bỏ đi đột ngột như thế? Hắn không sợ Tang Hủ chạm trán địch mạnh, vô tình mất mạng ư? Hắn không sợ năm dòng họ phát hiện ra thân phận của Tang Hủ, lóc thịt lột da Tang Hủ ư? Sao hắn có thể nói đi là đi được? Không phải hắn bảo sẽ trông nom Tang Hủ thay nhà họ Tang ư?
Tang Hủ cảm thấy tim như bị rỗng một khoảng, gió lạnh căm thốc thẳng vào, làm cậu ngạt thở.
Hàn Nhiêu và Thẩm Tri Đường chạy về, hỏi: "Sao rồi? Thứ đó đi rồi à?"
"Đi rồi." Giọng Tang Hủ rất thản nhiên, không trầm bổng gì.
"Anh Châu đâu?"
"Đi rồi."
"Hả?"
Tang Hủ mím bờ môi mỏng, nhấc chân tiến lên phía trước. Xe lái đi rõ xa, bị giẫm bẹp dúm, dựng sấp ở ven đường. Giờ xe đã hỏng, họ chỉ có thể đi bộ đến Mông Châu. Cậu đi tới cạnh xe, mở cốp xe bị lõm, lấy xương cốt của Tang Ly Ưu ra, rồi khoác túi đựng xác người vớt xác lên người, lặng lẽ đi tiếp.
Trong cốp xe còn một cái túi đựng xác khác, trong đó là thi thể cháy đen của Châu Hà.
"Có cần cơ thể của anh Châu nữa không?" Hàn Nhiêu lôi túi đựng xác xuống.
Tang Hủ không ngoảnh đầu, nói: "Không cần nữa."
Hả? Hàn Nhiêu ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn không thả tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678113/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.