Rắn Chúa bò dậy, rống về phía họ. Gió lớn nổi dậy, tro bụi biến thành lốc xoáy, lượn vòng trên mảnh đất cháy sém này. Thời gian không còn nhiều nữa, Châu Hà phải quyết định. Nhưng lẽ nào cơ thể của Tang Hủ chống cự được thần thông cắn trả ư? Suy cho cùng là thân xác máu thịt, há có thể rút lui nguyên vẹn khỏi sấm sét? Đến lúc đó, chỉ cần bất cẩn, Tang Hủ cũng sẽ bị hắn đốt thành than.
Một kẻ nhát gan, tham sống sợ chết như vậy, sao tự dưng lại biến thành không sợ chết nữa rồi?
Vì Hàn Nhiêu và Thẩm Tri Đường ư, Châu Hà không hiểu, nom oắt con lừa đảo này không giống người nghĩa khí đến vậy.
Hay là... vì hắn?
Họ gần ngay gang tấc, tâm trạng của Châu Hà rất phức tạp, "Ngươi bằng lòng thật?"
Đồng tử mắt Tang Hủ vẫn bình thản mà lạnh nhạt, dường như sống chết hiện tại không liên quan đến mình.
Cậu nhìn Châu Hà chăm chú, nói: "Em bằng lòng."
Tang Hủ nhắm mắt lại, Châu Hà ấn gáy cậu, hôn sâu hơn nữa. Chuồn chuồn lướt nước biến thành không thể tách rời, máu và nước bọt hòa quyện. Trong chớp mắt, Tang Hủ cảm thấy mình như rơi xuống biển sâu, sóng nước lạnh lẽo bọc lấy mình, tiếng gầm của Rắn Chúa và tiếng gió rít cách cậu rất rất xa, cậu như rơi vào khe nứt của thế giới, đến chốn không người xa xôi.
Xúc tu lạnh băng dịu dàng quấn lấy chân tay cậu, linh hồn như bị trói buộc, trở thành rối gỗ giật dây.
Đây chính là cảm giác bị nhập ư? Cậu tưởng sẽ ngạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678109/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.