Không phải ảo giác ư? Tại sao hình như cô cảm nhận được họ?
Trong lòng Tang Hủ tràn ngập nghi hoặc.
Tiểu thư Châu hỏi: "Thiên Ý, khó giải quyết à?"
"Không sao, đi tiếp đi."
Tang Vạn Niên thò đầu ra từ sau lưng tiểu thư Châu, hỏi: "Rốt cuộc chỗ đó là gì? Ma à?"
"Không," Tang Thiên Ý nhíu mày, lặng lẽ cảm nhận giây lát, "Chắc là người."
"Tại sao chúng ta không nhìn thấy?" Tiểu thư Châu cảnh giác nhìn xung quanh.
Đúng thế, tại sao lại thế này? Tang Hủ chau mày, rất đỗi khó hiểu. Cậu cảm giác Tang Thiên Ý, tiểu thư Châu và Tang Vạn Niên trước mắt không phải ảo giác. Thẩm Tri Đường bên kia cũng nhíu mày đăm chiêu, dường như cũng cảm thấy cảnh trước mặt không đơn giản là ảo giác.
Tang Hủ chợt nhớ đến câu vè mà Thẩm Tri Đường nói lúc trước —— "một Càn một Khôn là gió đen, hố lửa bại tuyệt chủ hung họa. Ngược giờ trái đạo hại lẽ trời, tiếng hình hư ảo cơn chiêm bao." Hai vế đầu đã được lý giải, nói rằng vị trí của ngôi mộ này không được tốt lành, có thể sẽ gây ra tai hoạ. Còn hai câu sau thì mãi họ không hiểu có nghĩa gì, "ngược giờ trái đạo", "tiếng hình hư ảo" là gì?
Cậu lại nhớ đến lời cảnh cáo Tang Ly Ưu để lại: "Thời gian ở đây không chính xác."
Trong chớp mắt, cậu vỡ lẽ, một suy nghĩ táo bạo trỗi dậy trong đầu Tang Hủ.
Cậu và Tang Thiên Ý đồng thời cất tiếng:
"Vì thời gian cắt nhau."
"Thời gian cắt nhau?" Tang Vạn Niên không hiểu.
Nhưng tiểu thư Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678106/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.