Tại sao Tang Hủ không có tim, chắc Châu Hà cũng đoán được. Nhất định là do Tang Thủ Gia, ông già tinh ranh đó đã trải xong đường cho cháu ngoan của mình từ lâu rồi. Nếu Tang Hủ quyết định yên ổn cả đời, làm một người bình thường xoàng xĩnh, sẽ không ai quấy rầy cậu, cậu sẽ bình an cả đời.
Nhưng nếu một ngày nọ Tang Hủ quay về Cõi Mộng, cậu cũng có thể giữ bình tĩnh đối mặt với tất thảy những điều đáng sợ.
Bỏ qua việc này, hiện giờ Châu Hà nổi giận lôi đình.
Mặc dù hắn biết Tang Hủ không nói được câu nào thật lòng, nhưng mọi khi nghe cậu nói ngon nói ngọt, vẫn không tránh khỏi tin tưởng ít nhiều, hắn nghĩ không được mười phần là thật thì kiểu gì cũng phải được bảy tám phần. Dù không được bảy tám phần, thì vẫn phải được năm sáu phần chứ.
Châu Hà đẹp trai chấn động, hắn không tin Tang Hủ ngắm mình hàng ngày mà không rung động, Giờ bị vạch trần toàn bộ, thì ra oắt con này vốn không có tim, gì mà yêu anh nhớ anh muốn ở bên anh, mẹ kiếp đều là giả dối!
"Tên lừa đảo này," Châu Hà nổi cơn tam bành, "Hôm nay ta phải diệt cái miệng chuyên nói dối của ngươi."
Hắn muốn xông tới, bị Trịnh Thạch Đầu đằng sau ôm eo giữ lại.
Trịnh Thạch Đầu nói: "Cụ bớt giận. Giờ chúng ta đang ở trong mộng, đừng lục đục nội bộ thì hơn. Đến khi ra ngoài, cụ băm vằm cậu ta cũng được."
Phương Lan Tắc cũng nói: "Đúng thế đúng thế, từ bé anh tôi đã vậy, thích nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678078/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.