Ba người xác lập quy định "trong bất cứ tình huống nào đều phải duy trì hành động tập thể" và "tuyệt đối không làm việc thừa thãi", tiếp tục lên đường. Lúc nghỉ ngơi giữa chừng, Tang Hủ lén lút hỏi Châu Hà đằng sau, rốt cuộc Diệp Tân ra sao rồi, tại sao Tang Vạn Niên lại biến thành như thế?
Châu Hà bực dọc nói: "Sao từ sáng đến tối em hỏi lắm thế?"
Giọng hắn chẳng lành, Tang Hủ bèn không hỏi nữa.
Thấy cậu im lặng, Châu Hà lại nói: "Đồ ngốc, em muốn hỏi ta, không biết làm nũng sao?"
Tang Hủ: "..."
Làm nũng?
Không phải ám chỉ việc gọi hắn là chồng đấy chứ?
Thì ra Châu Hà thích được gọi như vậy. Tên này đúng là... Tang Hủ không biết phải dùng từ gì miêu tả hắn.
Tang Hủ liếc nhìn Hàn Nhiêu và Thẩm Tri Đường đang ngủ bên cạnh, hơi dịch ra xa, gọi khe khẽ: "Chồng ơi, xin anh hãy dạy em đi."
"Ừm," Châu Hà sung sướng, hạ mình giải thích, "Tang Vạn Niên đã biến thành thứ đó rồi."
"Thứ đó?" Tang Hủ chau mày, "Thứ gì?"
Châu Hà liếc nhìn cậu, "Ta nói được, nhưng em không nghe được. Kể cho em kiểu em nghe được vậy, tổ tiên nhà em muốn trở thành vua. Cái gọi là vua, chính là bạn đời của thần linh, đỉnh cao mà người phàm có thể đạt tới được. Nhưng con đường làm vua không dễ đi như vậy, ta cũng không biết ông ta bị làm sao, dù sao thì tám phần mười là ông ta đã thất bại, giờ không thể coi là người được nữa."
Vậy nên ý của Châu Hà là, Tang Vạn Niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678050/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.