Một ngày sau khi đi du lịch về, thái độ của Giản Ninh Huyên tđối với An Bộ trở nên tùy tính rất nhiều, cũng không còn tận lực tránh tiếp xúc mữa, hai người không phải một cặp đôi, nhưng so với bất kì cặp đôi nào đều hài hòa hơn. Giản Ninh Huyên cảm thấy An Bộ thích mình, người chưa hề ảo tưởng qua tình yêu như hắn, trong long cũng bắt đầu yên lặng chờ mong cô tỏ tình. An Bộ hoàn toàn không biết tâm tư Giản Ninh Huyên tâm tư, mặc dù cô thường ngày chăm mèo, dốc lòng nuôi nấng, nhưng đều là khát vọng thấy được màu sắc trên người anh, tựa như cô không thể hưởng thụ đồ ăn ngon, nhưng vẫn như cũ chăm chỉ không ngừng nghiên cứu đồ ăn; rõ ràng không cách nào phân biệt được màu sắc, lại như cũ đem căn nhà trang trí thành sắc màu rực rỡ; cô không có tình cảm, lại cố gắng để cho mình nhìn tràn ngập tình cảm. Đây là chấp niệm trong long cô, muốn giống người bình thường cũng như chấp niệm sống tiếp. Dựa vào phần chấp niệm này, cô kiên trì đến nay, một khi từ bỏ, sẽ triệt để biến thành một vật chết. Giản Ninh Huyên mong chờ cô tỏ tình, khả năng đời này sẽ không xuất hiện. "Giản tiên sinh, tôi ra ngoài đây." An Bộ một bên đổi giày, một bên hướng vào trong phòng khách hô. "Đã trễ như vậy cô còn ra ngoài?" Giản Ninh Huyên đi tới, chau mày nhìn cô. "Hừm, tôi mấy ngày này nhận công việc bán thời gian là giao hàng." An Bộ giải thích. "Cô rất thiếu tiền sao?" Giản Ninh Huyên không can thiệp công việc của cô, nhưng ban đêm mười một mười hai giờ một mình chạy ở bên ngoài, đối với một cô gái thật sự mà nói không an toàn, "Nếu như thiếu tiền liền nói với tôi, thẻ tín dụng của tôi tùy cô dùng." "Không phải vấn đề tiền, tôi chỉ là ưa thích trải nghiệm cuộc sống." An Bộ cười nói, "anh yên tâm đi, tôi học qua khóa học phòng thân, đối phó ba năm người bình thường hoàn toàn không có vấn đề gì." Giản Ninh Huyên: "..." Mạc danh cảm thấy mình cần một thuật huấn luyện viên võ thuật lợi hại. Tạm biệt Giản Ninh Huyên, An Bộ ngồi lên chiếc môtô mới mua, một đường nhanh như chớp tiến đến khu bán đồ ăn. Giản Ninh Huyên ở nhà, mở hệ thống định vị trong điện thoại ra, vừa nghiên cứu số liệu tài chính, vừa chú ý động tĩnh của cô. Hiện tại trạch nam trạch nữ càng ngày càng nhiều, thời gian ngủ cũng càng ngày càng muộn, đã không muốn ra ngoài lại không muốn động thủ, cho nên phần lớn đều chọn gọi thức ăn ngoài. Có đôi khi nhân viên giao thức ăn bận không qua nổi, lúc đó công ty giao hàng sẽ thuê một số nhân viên giao thức ăn bán thời gian. Loại công việc bán thời gian này, An Bộ đã làm qua rất nhiều lần, đã sớm quen thuộc. Nhận mười mấy đơn hàng, An Bộ dựa theo con đường đi tới, từng cái đưa đến tay người mua. Trên đường đi, lại tăng thêm mấy phần đơn đặt hàng lẻ tẻ. Tới tới lui lui bôn ba, bất tri bất giác đã quá hai giờ. An Bộ cầm theo một đơn hàng cuối cùng, đi vào thang máy một tòa chung cư đến tầng 6, tinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên ngoài có ba nam một nữ đang đợi thang máy, An Bộ cất bước đi ra thang máy, thoáng nhìn qua bọn họ. Trước mắt là một hành lang chật hẹp, tia sáng lờ mờ, yên tĩnh im ắng, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp của An Bộ. Trên tay cầm đơn hàng của phòng 605, nhưng An Bộ lại dừng ở trước phòng 604, chỉ thấy bên trên cửa phòng đóng chặt, quanh quẩn một cỗ tử khí dầy đặc, cũng không phải dấu hiệu của cái chết, mà là khí tức của cái chết. Trong phòng này, có ít nhất hai người chết. An Bộ tiến lên một bước, ấn chuông cửa phòng 604, trong miệng hô: "Có ai không, tôi là nhân viên giao đồ ăn, thức ăn quý khách đặt đã đến." Lại gõ gõ cửa thêm lần nữa, ngón tay vừa mới rơi trên cửa, cửa phòng liền két một tiếng, mở ra một đường nhỏ. An Bộ hướng bên trong liếc mắt nhìn dò xét thử, lập tức lui lại mấy bước, nhanh chóng lấy ra điện thoại di động ra, bấm điện thoại báo cảnh sát. "Uy, các anh mau phái người qua, tôi nhìn thấy người chết.. Địa chỉ? Địa chỉ là khu chung cư xx tầng 6 phòng 604." Thanh âm kinh hoảng mô phỏng giống như đúc. Sau mười phút, cảnh sát tới, An Bộ chỉ vào phòng 604: "Chính là chỗ này." Ba bốn cảnh sát cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa vào, lưu lại một cảnh sát trẻ tuổi để lấy khẩu cung An Bộ. "Cô đến giao thức ăn, phát hiện cửa phòng không khóa, sau đó liền thấy trên đất có người chết?" JC một bên đăng ký thân phận của cô, một bên hỏi thăm. "Đúng thế." An Bộ đàng hoàng trả lời. "Cô tiến vào phòng sao?" An Bộ lắc đầu: "Không có, nhìn thấy người chết tôi liền báo cảnh sát." "Cô không tiến vào làm sao biết bọn họ đã chết?" An Bộ: ".. Thân thể đều bị chia làm mấy khối, còn có thể sống?" Người cảnh sát trẻ tuổi sắc mặt đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, tiếp tục hỏi: "Lúc cô tới, có thấy cái gì hay người khả nghi hay không?" An Bộ đang định đáp lại, điện thoại di động bỗng nhiên truyền đến một ca khúc tê tâm liệt phế: "Nhất cô đơn cố sự, chính là ta sống, mà ngươi đã chết; bi ai nhất kết cục, chính là ta chết rồi, mà ngươi còn sống.." Cảnh sát: "..." "Không có gì." An Bộ vội vàng ấn nút tiếp nghe, "Uy, xin chào.." "Chào cái cọng lông a? Đồ ăn tôi đặt đâu? Thật đúng là, đêm hôm khuya khoắt ồn ào, còn có để người ta yên không?" Sau tiếng gầm giận dữ, cửa phòng 605 đột nhiên bị mở ra, một người người đàn ông râu ria đang cầm điện thoại đi ra ngoài. "Ừm?" Nhìn thấy người trên hành lang, người đàn ông ngưng trệ vài giây, sau đó kinh dị nói, "Anh cảnh sát, tôi trong nhà mình không phạm pháp a?" Cảnh sát: "..." An Bộ: "..." Đây cũng là cái đậu xanh.. Mấy người trao đổi hơn nửa ngày, An Bộ lúc này mới "Phát hiện" mình nhận lầm cửa, đồ ăn đang cầm trên tay không phải 604, mà là 605. "Thật có lỗi thật có lỗi, thật sự tôi không cố ý." Cô đem đồ ăn đưa cho người đàn ông kia. "Được rồi, phát sinh hung án, ai còn so đo những thứ này?" Người đàn ông râu quai nón nhận đồ ăn, thò đầu ra nhìn căn phòng cách vách, "Cô cũng đủ không may, tùy tiện đi giao đồ ăn cũng có thể đưa ra một đống người chết tới." Lấy ở đâu "Một đống"? Không nên tùy tiện khiến cho vụ án thăng cấp được không? Cảnh sát trẻ tuổi có chút tâm mệt mỏi, nói với người đàn ông râu quai nón: "Anh ở chỗ này chờ một hồi, tôi cùng đồng sự của tôi đợi chút nữa muốn cùng anh tìm hiểu một chút tình huống ở đây." Người đàn ông râu quai nón nâng đồ ăn lên nói: "Không ngại tôi vừa ăn vừa chờ a?" "Xin cứ tự nhiên." Người cảnh sát trẻ tuổi lại chuyển hướng đến An Bộ, tiếp tục vấn đề vừa rồi: "Thời điểm cô lên đây, có thấy người nào hay không?" "Có, tại cửa thang máy tầng 6 tôi có gặp bốn người, ba nam một nữ." An Bộ thành thật trả lời. "Ồ?" Tuổi trẻ JC mừng rỡ, "Bọn họ ở cùng một chỗ sao? Có cái gì đặc thù?" An Bộ nghĩ nghĩ, trả lời: "Trong đó một đôi nam nữ hẳn là một đôi, hai lăm hai sáu tuổi, người nam có một bộ tóc xoăn như mì tôm, vẽ mắt rất đậm, trên cổ còn mang theo một sợi dây chuyền đầu lâu khảm bảo thạch" "Tôi biết!" người đàn ông râu quai nón đang ngồi ở cửa chính ăn cơm mơ hồ không rõ xen vào, "Hắn là Hoàng Thạch Nhẫn ở phòng 606." An Bộ: Hoàng "Thế nhân".. Cảnh sát trẻ tuổi trầm mặc ghi chép. An Bộ nói tiếp đi: "Nữ trên đầu chải rất nhiều bím tóc, mũi đeo một cái khuyên mũi, trên lưng còn cài một thanh đao nhỏ trang trí." "Ta biết." Người đàn ông râu quai nón giơ cánh tay phải đang cầm đũa, lần nữa xen vào, "Cô ta là bạn gái thứ ba của Hoàng Thạch Nhẫn, tên là Tô Tam." Cảnh sát trẻ tuổi một bên ghi chép, một bên nhả rãnh: Anh đến người ta có bạn gái thứ mấy đều biết, chẳng lẽ mỗi ngày đều ở sát vách nhìn trộm? An Bộ tiếp tục: "Sau lưng cặp đôi đó, là một người đàn ông trung niên trên dưới năm mươi tuổi, cao 1m7, tóc thưa thớt, trên người mặc áo lông, dưới mặc quần đi biển." Cảnh sát trẻ tuổi: Trên đời quái thai đều bị cô gặp sao? ".. Đi một đôi giày da Fendi.." Cảnh sát trẻ tuổi: Ta đi, loại giày da hàng hiệu này hắn không đi nổi! ".. Lông chân dài khoảng 5cm, giống rừng rậm nguyên thủy." Cảnh sát trẻ tuổi: "Cô có thể không cần ví von." Nói, hắn nhìn về phía người đàn ông râu quai nón, chờ hắn chủ động công bố thân phận của người này, đặc thù tươi sáng như thế, hắn không có khả năng không biết a? Kết quả để hắn thất vọng rồi, người đàn ông râu quai nón mở miệng nói: "Người đàn ông này rõ ràng chính là người bệnh tâm thần, này trong căn trung cư này của chúng tôi không có người bị bệnh tâm thần." Cảnh sát trẻ tuổi xoát xoát xoát ghi lại: Xem ra người này rất có hiềm nghi, giết người phanh thây không phải người bình thường có thể làm ra được. "Người cuối cùng," An Bộ tiếp lấy khẩu thuật nói, "tôi không có thấy rõ tướng mạo, hắn đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo thể thao, cúi đầu, hai tay cắm trong túi, tai trái có một bông tai hình tròn, bên phải trên cổ lộ ra một nửa hình xăm, có điểm giống Tam Xoa Kích." Người cảnh sát trẻ tuổi: Cô tùy tiện vừa gặp mặt liền nhớ kỹ nhiều chi tiết như vậy? Hiện tại nhân dân quần chúng đều sắc bén như thế sao? Thân là một người cảnh sát nhân dân, hắn cảm thấy Alexander.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]