"A lô?" Thanh âm cách một luồng điện lưu rất ấm áp. 
Tang Gia Ý hít mũi, nhỏ giọng nói: "Thầy Vũ Tế." 
Giản Tế đang ngồi trong ghế lô nhạy cảm nhận ra điều bất thường, trao đổi ánh mắt với Đường Trạch Vũ, sau đó đi ra ngoài, tìm một chỗ yên tĩnh. 
"Sao thế? Hình như Tang Tử đại đại của chúng ta bị ức hiếp à." 
Giống y như dỗ dành trẻ con. 
Tang Gia Ý cười ra một tiếng: "Dạ, có hơi không vui lắm." 
Giản Tế không hỏi tới cùng vì sao cậu không vui, chỉ là không nhịn được nhớ đến tư liệu mà Đường Trạch Vũ điều tra ra cho anh, quả thực đứa nhỏ trải qua không quá tốt. 
Sau đó lại nhớ đến vài chuyện Đường Trạch Vũ đã nói không lâu trước đây, có thể cho thứ mà đối phương muốn. 
Hội sở cao cấp trang hoàng tinh tế xa hoa này, nhân viên chăm sóc tới tới lui lui, Giản Tế có thể nhìn thấy dáng vẻ của bản thân xuyên qua mặt tường vàng kim phản quang sạch sẽ. 
Ma xui quỷ khiến, Giản Tế mở miệng: "Chúng ta...... có muốn gặp mặt một lần không?" 
Sau đó đầu bên kia điện thoại lâm vào một mảnh yên lặng, tựa như là ngay cả hô hấp cũng ngừng lại giống vậy. 
Không biết ở đâu truyền tới tiếng pháo hoa sau 0 giờ đêm giao thừa, lẳng lặng xuyên qua điện thoại, để hai người đều nghe thấy. 
Thanh âm của Tang Gia Ý run lên một chút: "Vì sao...... lại gặp nhau?" 
Gặp mặt thầy Vũ Tế đó! 
"Muốn gặp cậu." Giản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-tham-ben-tai-em/2724004/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.