Trong bầu không khí càng thêm vắng lặng, Tang Gia Ý cấp tốc thò hai tay ra bịt miệng, y như muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội vậy. 
Nhưng mà, một khi bắt đầu nấc cục, khó mà ngừng hẳn được, cái này nối tiếp cái kia. 
"......" 
Lệ khí gì gì đó trong lòng Giản Tế bỗng nhiên đều sủi mất tăm, thậm chí còn mang theo vài phần ý cười đi về phía Tang Gia Ý. 
Thần kỳ ghê, Tang Gia Ý cảm thấy trên người đối phương chẳng còn bốc khí đen nữa rồi. 
Nhưng mà vẫn còn đang nấc cục, tiếng thì ngắn nhưng lại dồn dập. 
Giản Tế cười rồi đưa tay đặt lên gáy cậu, dẫn người đi vào trong phòng. 
"Làm ức...... cái gì ức..... ạ?" 
Giản Tế mở miệng: "Vừa mới bị em phát hiện bộ mặt thật của tôi rồi, mang ra ngoài giệt khẩu!" 
Mắt Tang Gia Ý chớp ngày càng nhanh hơn, sau đó Giản Tế dẫn cậu vào trong phòng, rót cho cậu ly nước. 
"Nào, uống từ từ từng ngụm thôi." 
"Anh ức...... không hạ ức...... độc chứ." Tang Gia Ý nấc đến mức đỏ cả mặt, vẫn còn muốn đùa giỡn. 
Thanh âm của Giản Tế không chút do dự: "Ừ, không đâu." 
Sau đó còn làm bộ muốn ép uống, Tang Gia Ý vô thức há miệng, nhưng khi nước thật sự đưa tới bên miệng, mới biết cái gì là thùng rỗng kêu to. 
Động tác đổ nước cường thế, chứ thực ra là đút từng ngụm từng ngụm nước nhỏ. 
Đút ly nước nửa ngày trời, Tang Gia Ý mới dần dần dịu lại. 
Người đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-tham-ben-tai-em/2723985/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.