Trong lòng Giản Tế bỗng mềm nhũn, gắp hai miếng sủi cảo tôm thủy tinh vào trong đĩa của cậu. 
Sau đó, Giản Tế phát hiện, Tang Gia Ý cũng không hề chủ động gắp đồ ăn. 
Có lẽ là vì câu nệ, có lẽ nữa là bữa cơm trước đây không được cho phép ăn tự do. 
Vì thế Giản Tế bèn chuyên tâm thêm đồ ăn cho cậu, Giản Tế gắp cái gì, Tang Gia Ý liền ăn cái đó. 
Trong cả quá trình, Đường Tòng nhìn Giản Tế mấy lần, không hề ngăn cản. 
Cứ như vậy, nhà họ Đường đã nhiều thêm một bạn nhỏ. 
Tính tình Tang Gia Ý yên tĩnh hướng nội, bình thường cũng không nói chuyện mấy, ngày đó cậu giới thiệu mình tên Hựu Hựu ắt là câu dài nhất cậu từng nói tính đến sau khi quay lại thủ đô. 
Mà Giản Tế thì y chang, khuôn mặt rõ là ôn hòa, nhưng nhỏ như vậy đã lộ ra loại cảm giác xa cách lạnh nhạt, đa phần thời gian cũng im lặng. 
Đường Tòng không khỏi có chút sầu lo, hai đứa trẻ trong nhà đều yên tĩnh như vậy, phải làm sao đây? 
Mọi người trên thế giới muôn hình muôn vẻ, sáng sủa hoạt bát dĩ nhiên rất tốt, nhưng yên tĩnh hướng nội cũng là một phẩm chất quý báu thuộc về riêng cá nhân. 
Đường Tòng chẳng gò ép, cũng không cho rằng một người nên là như thế nào, ông tôn trọng sự đa dạng và khác biệt của mỗi người. 
Chẳng qua, dáng vẻ này của hai đứa trẻ không phải là trời sinh. 
Ở một mức độ nào đó mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-tham-ben-tai-em/2723879/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.