“Hoàng Thượng……………”
Nhan quý phi khẽ chớp mắt cúi đầu, Hoàng Long Lạc nhẹ nhàng vỗ về hai tay nàng.
“Đầu nãi còn đau không?” Hắn quan tâm an ủi.
“Không đau, Hoàng Thượng, Lam tướng quân không có ác ý, cũng không phải cố tình đẩy ta, chỉ là chuyện ngoài ý muốn, thỉnh Hoàng Thượng đừng trách tội Lam tướng quân.”
Hoàng Long Lạc nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, mỗi lần nhắc tới Lam Tề là lòng hắn lại khó chịu.
Hắn không trả lời, đỡ lấy chén thuốc bổ từ tay Đức Long, uy Nhan quý phi uống hết chén thuốc.
“Hoàng Thượng, ngài còn nghi ngờ Lam tướng quân sao?” Nhan quý phi hỏi.
Đức Long ở một bên cúi đầu không nói.
Hoàng Long Lạc im lặng một lúc, mới phát ra thanh âm khàn khàn: “Có trách hay không cũng vậy thôi, hắn đã rời cung, Trẫm đã lệnh từ nay về sau hắn không được xuất hiện trước mặt Trẫm nữa.”
“Hoàng Thượng nhân đức, lường được Lam tướng quân làm ta tổn thương, nên tâm bất an, lệnh cho hắn hồi phủ nghỉ ngơi.”
“Nhan phi, nãi luôn vì người khác như vậy, đều do Trẫm hồ đồ, triệu hắn tiến cung, lại còn hại nãi bị thương, theo lý Trẫm phải bù đắp cho nãi mới đúng.”
Nhan quý phi thần tình sợ hãi, “Hoàng Thượng, ngài nói vậy thật khiến thần thiếp tổn thọ.”
Hoàng Long Lạc nhẹ vuốt tóc Nhan quý phi, “Nhan phi, mấy ngày nay Trẫm đã suy nghĩ cách bồi thường cho nãi, ta còn chưa lập Hoàng thái tử, nãi hiền đức như vậy, chắc chắn sẽ dạy đứa nhỏ thành người thiện lương, Dục nhi lại thông minh lanh lợi, không bằng chọn một ngày lành, phong hắn thái tử!”
Nhan quý phi dùng tay che miệng, có vẻ hoảng sợ, “Hoàng Thượng thánh ân hạo đãng, Dục nhi mới vài tuổi đầu, không bằng chờ hắn lớn một chút, hãy quyết định chuyện này.”
Hoàng Long Lạc mỉm cười nói: “Trẫm tâm ý đã định, lập tức cùng triều thần thương lượng, nãi chỉ cần an tâm điều dưỡng.”
Mới bước ra khỏi tẩm cung Nhan quý phi, Hoàng Long Lạc bỗng nhiên dừng lại cước bộ.
Đức Long ở phía trước cũng không dám bước tiếp, đành dừng lại hỏi: “Hoàng Thượng, chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Hoàng Long Lạc tàn nhẫn sắc lạnh nhìn chăm chăm vào bãi cỏ trước mặt, loại ánh mắt này khiến Đức Long sợ tới rét run.
“Đem những bản ghi chép của Nhan quý phi trước khi tiến cung lại đây, lập tức đưa tới Ngự thư phòng, bí mật tiến hành, để lộ hành tung, Đức Long, ngươi cẩn thận cái đầu ngươi đấy.”
Đức Long ngạc nhiên trợn mắt, không hiểu Hoàng Thượng cần thứ ấy làm chi.
“Hoàng Thượng…………”
“Nhanh đi.” Hắn quát.
Đức Long sờ sờ đầu, chỉ có thể suy đoán vừa rồi Nhan quý phi lỡ lời đắc tội Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng trong lòng không vui, cho nên mới điều tra chuyện trước kia để trừng phạt Nhan quý phi.
Nhưng hắn hầu hạ bên cạnh, nghe những lời Nhan quý phi nói, chỉ cảm thấy Nhan quý phi hiền lương đoan chính, thích hợp làm Hoàng hậu, không hiểu có chỗ nào sai trái.
Nếu có Lam tướng quân ở đây, chắc chắn hắn sẽ hiểu được.
Đức Long nhận ra được suy nghĩ của mình, không khỏi kinh hoàng.
Hắn tự mắng mình một tiếng, tự trách bản thân ngu ngốc, văn võ trong triều biết bao nhiêu người, hơn nữa hậu cung ba nghìn giai nhân, chẳng lẽ không có ai thay Hoàng Thượng giải ưu phiền được? Làm gì mà phải thầm nghĩ tới Lam tướng quân
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hắn lại nhịn không được tiếp tục nhớ tới Lam tướng quân, hắn sau khi hồi kinh, Hoàng Thượng trước giờ gương mặt lúc nào cũng uy nghiêm đáng sợ, đều trở nên nhẹ nhõm hơn.
Nếu triều chính có vấn đề, Hoàng Thượng buồn bực nghiêm mặt không nói tiếng nào, trong cung ai cũng sợ tới câm như hến, chỉ có mỗi Lam tướng quân lại dám cùng người vui vẻ trò chuyện, sau đó hắn lại đến Ngự thư phòng thương thảo với Hoàng Thượng, chỉ một lúc là giải quyết xong mọi chuyện.
Công lao phụ tá của Lam tướng quân không thể không nói tới, Hoàng Thượng đặc biệt thiên sủng hắn, không phải chỉ vì tình cảm cá nhân, mà chính là ngay cả làm việc, Lam tướng quân là nhân tài hiếm gặp.
Cũng chỉ có hắn, Hoàng Thượng dù chỉ động một cọng lông mi, hắn cũng biết được tại sao.
Hắn ta đối với Hoàng Thượng vừa phù hợp tâm ý, có năng lực, lại thông minh sắc sảo. Quả thực là người bầu bạn tốt nhất cả đời.
Đức Long lại tự thóa mạ bản thân, như thế nào hôm nay toàn nghĩ tốt cho Lam tướng quân, ngày đó thấy hắn làm Nhan quý phi bị thương, chính mình còn muốn lên tiếng mắng chửi, sao bây giờ lại liên tục nghĩ tốt cho hắn.
Nhưng mà……………..
Đức Long nhìn nội viện hậu cung trống vắng, hắn đã hầu hạ Lam tướng quân một thời gian, đã quen với tác phong sảo sảo nháo nháo của hắn (tranh cãi ồn ào),bây giờ im lặng như vậy, không nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Lam Tề, cảm thấy cung điện này thật sự tịch mịch.
Có lẽ trong lòng Hoàng Thượng cũng đang cảm thấy tịch mịch!
Đức Long không khỏi liếc mắt nhìn Hoàng Thượng uy phong lẫm lẫm, Hoàng Thượng vốn dĩ muốn gì được đó, giờ lại có chuyện muốn mà không thể làm, chắc chắn thống khổ đến phát điên.
“Ngươi còn ở đó làm gì, nhanh lên.”
Hoàng Long Lạc không kiên nhẫn thúc giục, Đức Long lập tức gật đầu đi lấy ký lục, nhưng lòng không nhịn được nghĩ tiếp, Hoàng Thượng thời gian này tuy biểu hiện so với dĩ vãng không có gì khác thường, nhưng hắn vẫn cảm thấy….Hoàng Thượng có chút gì đó…….đáng thương.
Mà ngày đó hắn đứng cạnh cửa nhìn Lam tướng quân rời đi, hai mắt cũng sưng đỏ, không nghĩ cũng biết đã khóc thảm thương thế nào, khiến cho Lam tướng quân lúc nào cũng cười phải khóc, Hoàng Thượng nhất định rất cũng rất thương tâm.
Hắn ta trong lòng suy nghĩ, lại hốt nhiên cảm thấy buồn rầu.
Tuy Lam tướng quân lúc nào cũng ồn ào khi thì đòi dục hương, lúc lại than da hắn mỏng không chịu nổi nhiệt, không chịu nổi lạnh, cả ngày cứ ngồi trước gương mà trang điểm, săm soi áo quần, nói son này không đẹp, son kia tầm thường, so với các các bà các chị còn là phiền phức hơn, nhưng thiếu đi hắn, thâm cung nội viện này như nơi không người ở.
Trước kia khi Lam Tề chưa tới chẳng biết nơi này ra sao, nhưng sau khi hắn tới, nơi này luôn náo nhiệt vui vẻ. Giờ đây bỗng nhiên đặc biệt tĩnh lặng.
Nói cho dễ nghe là uy nghiêm trang trọng, nói khó nghe chút là tử khí trầm trầm, người sống thì còn ngại buồn tịch, nhưng mà, đến cả người chết cũng phải bỏ đi nơi khác.
Hoàng Thượng lật xem ký lục, Đức Long đứng cạnh hầu hạ.
Dù hắn nhìn thế nào, cũng chẳng thấy ký lục này có vấn đề gì, nhưng Hoàng Thượng đã chăm chú nhìn bản ký lục này cả nửa canh giờ.
Ký lục ghi lại Nhan quý phi vốn là một nữ tử khổ mệnh, nàng quê quán Giang Nam, song thân mất khi còn nhỏ, được thúc phụ bị mù nuôi nấng, mười bốn tuổi tham gia tuyển tú nữ, ký lục còn ghi rõ ràng nàng giỏi nữ công, dựa vào nữ công mà nuôi cả nhà một già một trẻ.
“Hoàng Thượng, Nhan phi nương nương thật là khổ mệnh, trách không được khi nàng nói chuyện, làm việc đều thay người khác suy nghĩ, vừa không tranh giành sủng ái, lại càng không ức hiếp các phi tần thất sủng, có thể nói là lương thuận nữ tử.”
Xem ký lục này, Đức Long cũng không nhịn được, mềm lòng nói tốt cho Nhan quý phi.
Hoàng Long Lạc tiếp tục lật bảng ký lục, sau khi thúc phụ qua đời, nàng liền tiến cung. Nàng là cô thân nữ tử nhu nhược,, bên nhà mẹ đẻ cũng không còn thân nhân, chẳng còn ai thân thích trên đời này, bởi vậy đối với người khác càng biết quan tâm chăm sóc, rất phù hợp với tính cách của Nhan quý phi.
Bảng ký lục này thoạt nhìn không chút vấn đề, hắn đã phái người đi thăm dò thân thế Nhan quý phi, thám tử hồi báo cũng y như ký lục.
Nhưng khi đọc ký lục hắn lại có cảm giác y như khi nói chuyện với Nhan quý phi, chẳng hiểu tại sao, có cảm giác rất là kì quái, không cách chi trừ bỏ được.
Nghĩ kĩ thì khi nãy Nhan quý phi chẳng nói gì khác thường, nhưng hắn vẫn cảm giác quái dị, lại chẳng nghĩ ra được là tại sao.
Nếu hỏi Lam Tề, Lam Tề chắc chắn sẽ nói ra được chỗ sai, người này tuy ý nghĩ kì quái, nhưng rất sắc bén đúng vào trọng điểm.
“Tuyên gọi Lam…..”
Lời nói chỉ mới thốt ra, Hoàng Long Lạc đột ngột nghẹn lời, Đức Long cúi đầu, vờ như không nghe.
Hoàng Long Lạc phiền lòng ném ký lục qua một bên, thanh âm hắn vẫn như cũ, nhưng không dấu kích động, “Các thám tử theo dõi đại thần, có tin gì đặc biệt không?”
Đức Long nhẹ giọng nói: “Đều không có gì dị thường.”
“Còn……….”
Hắn tựa hồ muốn hỏi điều gì, lại không thể thốt ra miệng.
Do dự trong chốc lát, Đức Long cũng biết Hoàng Thượng muốn hỏi cái gì, hắn thức thời tự nói: “Có thám tử hồi báo Lam tướng quân đã rời khỏi tướng quân phủ, hắn tới nhà giám sát đại nhân từ biệt, liền rời kinh.”
Hoàng Long Lạc im lặng một lúc lâu, chỉ có ánh đèn chiếu vào khuôn mặt trầm tĩnh của hắn.
“Trẫm mệt mỏi, Đức Long ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi!”
Đức Long yên lặng thu dọn đồ vật trên bàn.
Cả gian phòng nhất thời tĩnh lặng, Hoàng Long Lạc xoay người đi vào trong giường ngủ ở Ngự thư phòng, nhưng không ngủ, hai mắt mở to.
“Thảo thánh chỉ truyền xuống, Trẫm phong Nhan quý phi đại hoàng tử Hoàng Dục Anh vi Thái tử, ngay sau sinh thần năm nay của Trẫm, sẽ làm lễ chúc mừng!”
“Vâng, Hoàng Thượng.”
Đức Long khẽ khép cửa thư phòng lại, tiếng bước chân vang lên giữa màn đêm yên tĩnh dội vào các bức tường, nơi hoàng cung này quá im lặng, cũng quá thê lương lạnh lẽo.
————————————————————————-
Nhan quý phi vui mừng, ngay cả Đại hoàng tử dù chưa hiểu chuyện, nhưng cũng bị không khí tưng bừng này làm cho vui lây, chạy nhảy lung tung.
Trong triều ai cũng hướng Nhan quý phi dâng lên tặng phẩm, như thể là chính nàng được lập hậu.
Thế lực nơi hậu cung này, sau khi Đại hoàng tử được phong vi Thái tử cũng đã chuyển biến rất lớn, trước giờ luôn mong chờ kỳ vọng vào các đại thần, nhưng giờ Nhan quý phi gần như nắm chắc ngôi Hoàng hậu, hiện tại không nịnh bợ nàng, còn chờ đến khi nào, cái phi tử khác cũng nhanh chóng dâng lên lễ vật.
Hoàng Thượng trước giờ luôn kiên trì không lập Hoàng hậu cùng Thái tử, bây giờ lại tự muốn phong vi Thái tử, chuyện tiếp theo chắc chắn phải là lập hậu.
Cái lễ vật này đều đưa tới dưới danh nghĩa kính tặng Thái tử, Nhan quý phi không thể từ chối ý tốt, đành phải nhận lấy, trong điện chất đầy lễ vật, thật khiến các phi tử khác phải ghen tị.
“Chờ qua sinh thần của Trẫm, sẽ tuyên cáo thánh chỉ, thông báo bách tính, chuyện sách lập Thái tử.”
Hoàng Long Lạc tọa trên Long ỷ, vài triều thần ủng hộ Nhan quý phi liếc mắt nhìn nhau, thứ nhất là vì nịnh bợ Nhan quý phi, thứ hai cũng là đi trước một bước, để Nhan quý phi xem bọn họ như tâm phúc, nên thừa dịp lúc vui mừng này, hướng Hoàng Long Lạc đề nghị lập hậu.
“Hoàng Thượng, nước không thể một ngày không có Vua, hậu cung cũng không thể một ngày vô chủ, Nhan quý phi thục đức hiền lương, lại là mẹ đẻ Thái tử, theo tình theo lý, nên chấp chính hậu cung.”
Hoàng Long Lạc không vì nhắc tới chuyện này mà nổi giận như lúc trước, ngược lại còn thản nhiên nói: “Ngươi nói có lý, Trẫm cũng bỏ bê Hậu vị lâu lắm rồi, đích xác nên có người chưởng quản hậu cung.”
Hoàng Thượng nói ra lời này là đã có ý tứ với Nhan quý phi, toàn bộ triều thần đều vui cười hớn hở, ngay cả Nhan quý phi cũng ngượng ngùng tươi cười.
“Ai ai ai, ngày vui như vậy, không thể không có ta, có phải không a, Hoàng Thượng.”
Một thân tơ lụa màu lam, trong tay phe phẩy lam phiến (quạt xanh),Lam Tề đột ngột xuất hiện, Phó tướng đã sớm ganh ghét hắn lập tức đứng lên nói.
“Tội nhân lớn mật, Hoàng Thượng cùng triều thần đang đãi yến mừng sinh thần, ngươi là tội nhân trốn quan sao lại dám xuất hiện, người đâu, bắt hắn.”
Lam Tề tươi tắn mỉm cười, “Phó Tương, ngươi tự nhiên lại nổi giận làm chi, hôm qua ta còn thấy con của ngươi………..phù………….”
Hắn che miệng cười, ý tứ trong lời nói khiến Phó tướng sợ đến xanh cả mặt mày.
“Con ngươi đến đệ nhất kỹ viện trong kinh, dùng cả ngàn lượng vàng, chỉ để xem mặt một tiểu quan tên Hồng Âm, thật sự là si tình vạn phần, khiến ta thật cảm động.”
“Này………này, ngươi đừng ngậm máu phun người, mau thu hồi lời nói bậy bạ.” Phó tướng cố bảo vệ danh dự, hắn đã sớm phát giác con trai hắn dạo này quái dị, thường xuyên đi tới kỹ viện, hắn vốn chẳng quan tâm làm chi, không ngờ lại là cái nam kỹ.
Lam Tề vui vẻ che miệng lại, “Xin lỗi, tính ta khi vui thì thường hay nói bậy, nói bậy bạ lại hay thành sự thật, ai cũng đều biết ta thân thiết với phụ tử Phó tướng, chỉ là vui đùa thôi, các vị đồng nghiệp đừng để trong lòng.”
Phó tướng vốn muốn bắt tội Lam Tề, nhưng giờ Lam Tề lại nắm được nhược điểm của hắn, không làm được gì, đành phải phẫn nộ ngồi xuống.
“A Tề, ngươi sao lại tới nơi này?”
Giám sát ngự sử cất giọng chất vấn.
Lam Tề lại cười nói: “Sinh thần hằng năm của Hoàng Thượng, nếu ta có ở kinh chắc chắn sẽ tham dự, lúc nào cũng được ăn uống ngon lành, huống hồ Hoàng Thượng chưa phế ta chức Đại tướng quân, ta tới đây, có gì sai đâu.”
Chúng thần nhìn Hoàng Long Lạc, cảm thấy sợ hãi đối với chuyện Hoàng Long Lạc không trừng phạt Lam Tề.
Mà trong mắt Hoàng Long Lạc chỉ có Lam Tề.
Hắn đã từng nói sẽ không gặp lại Lam Tề, nhưng hôm nay nhìn thấy, ánh mắt hắn như dán lấy Lam Tề, không thể ly khai.
Lam Tề như đang tỏa sáng, oai hùng, tao nhã, hơn nữa, đầu môi khóe mắt, từng cái tư thế, lời nói tiếng cười, đều khiến hắn vô lực kiềm chế run rẩy.
Nếu không phải hắn dùng lực nắm chặt khăn trải bàn, chỉ sợ đã sớm quên đi thân phận, lập tức tiến tới ôm chặt Lam Tề vào lòng.
Hai năm mất đi Lam Tề, hắn đã thống khổ phát điên, bây giờ phải vĩnh viễn mất hắn, làm sao chịu đựng được.
Đế vương quân lâm thiên hạ, mà ngay cả người âu yếm trong lòng cũng không thể giữ lấy, lại còn khiến hắn bị thương tổn, Đế vị kia tột cùng còn ý nghĩa gì?
Mỗi đêm ký ức kia đều trở lại, suy nghĩ như cũng cuồng loạn theo, hắn luôn cố ngăn bản thân tiếp tục hy vọng, nhưng trong giây phút này, tất cả tưởng niệm kia, đã hoàn toàn chiếm lĩnh đầu óc hắn.
Chúng ta hai cái hảo xuẩn……….hảo xuẩn, vì cái gì mà tự đẩy bản thân đến tình cảnh hôm nay, rõ ràng cả hai đều tuyệt đỉnh thông minh, vậy mà giờ đây bi thảm vì tình, khoái hoạt không bằng phàm phu tục tử đầu đường xó chợ.
Những câu nói này, mỗi đêm khuya không người, đều gặm nhắm tâm can hắn, nếu hắn can đảm thừa nhận với bản thân, hắn thật sự rất yêu Lam Tề, giây phút kia quay lại nhìn hắn, hai người bọn họ nhất định không như bây giờ, mãi mãi kề cận bên nhau.
“Hoàng Thượng, uống chút rượu đi.”
Nhan quý phi thấy hắn sắc mặt không tốt, ôn hòa mời rượu, Hoàng Long Lạc cầm chén uống cạn, ánh mắt một chút cũng không ly khai Lam Tề
Lam Tề thần thái tự nhiên ngồi bên các triều thần khác, cầm chén giơ cao, có ý hướng Hoàng Long Lạc kính rượu, chúc mừng hắn sinh nhật vui vẻ, mọi chuyện như ý.
Nụ cười hắn bình thản đáng yêu, như mọi năm khi hai người lén lút gặp nhau mừng sinh nhật.
“Ngươi không nên xuất hiện nơi này, Lam Tề, ngươi bỏ quan chạy trốn, vốn phải nghiêm khắc trừng phạt, nghĩ ngươi nhiều lần lập công, cũng có ý từ quan, Trẫm ân chuẩn ngươi.”
Hoàng Long Lạc ngực nhói như dao đâm, cố gắng kiềm chế tình cảm mãnh liệt, bắt buộc bản thân phải nói ra những lời tàn nhẫn này, lại cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Đối với các triều thần mà nói, Hoàng Thượng ân xá Lam Tề, xem như đối Lam Tề đã quá ưu ái.
Lam Tề ngửa đầu uống cạn chén rượu, bình tĩnh buông chén, đứng lên.
“Nếu Hoàng Thượng đã ân chuẩn ta từ quan, ta đây liền ly khai, tạ ơn Hoàng Thượng.”
Hoàng Long Lạc nhìn Lam Tề cất bước rời đi, vĩnh viễn không gặp lại được, kiềm không được xiết chặt chén rượu.
Đức Long tùy thị bên cạnh hắn, không thể không cảm nhận được nội tâm Hoàng Thượng đang kích động cùng bi ai.
“Hoàng Thượng, bảo trọng long thể.” Hắn nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Hoàng Thượng.
Hoàng Long Lạc bỗng nhiên đứng dậy, nhìn bóng dáng Lam Tề, những lời thật tâm muốn nói tuôn trào lên cổ họng, bùng cháy như ngọn lửa, dồn dập như sóng biển, không thể dừng lại.
“Trẫm……………cả đời này không bao giờ lập hậu.”
Lam Tề dừng cước bộ, quay đầu nhìn Hoàng Long Lạc.
Hoàng Long Lạc cũng bình tĩnh nhìn hắn, lần đầu, hắn có cảm giác thật sự thoải mái như vậy.
Ngôi vị Hoàng hậu phù phiếm khiến hậu cung nội chiến nhiều năm, khiến các triều thần phân chia thế lực, việc này tâm hắn hiểu rõ, hắn không phải không nghĩ tới chuyện lập Hậu, để chuyện này yên ổn, tránh mọi người phân tranh.
Hắn cũng hiểu sắc lập Nhan quý phi là phương pháp tốt nhất, biết vậy nhiều năm nay, nhưng hắn không cách nào ban hạ được thánh chỉ này.
Nguyên nhân tại sao, dù cho hắn muốn làm một minh quân, muốn từ bỏ tình yêu của Lam Tề, nhưng thật sâu trong tâm hắn, vẫn chỉ chấp nhận mỗi Lam Tề, vị trí Hoàng hậu này, trừ bỏ Lam Tề, ai cũng không thể ngồi.
Đúng, ngoài Lam Tề ra, ai cũng đều không thể.
Nhưng Lam Tề lại là nam nhân, khiến hắn không thể đối mặt triều đình mà vì hắn lập hậu.
Càng không thể không nhìn đến tông pháp tổ tông, làm ra hành vi phóng túng như vậy, hắn như nhìn thấy được sử sách mấy đời sau, chắc chắn sẽ lăng nhục phê bình Lam Tề, sẽ dùng rất nhiều ô ngôn uế ngữ, nói hắn vô sỉ nam sủng, nói hắn mê hoặc quân vương, làm việc vô lí, quả thực là vạn *** chi ác! Hắn không thể chịu được chuyện như vậy.
Lam Tề xinh đẹp, Lam Tề hoàn hảo, cho dù hành vi hắn điên điên khùng khùng, đều đáng yêu bướng bỉnh, từng chút một chất đầy tim hắn, hắn tuyệt không để người khác nói xấu hắn.
Lam Tề khóe miệng hơi cong, khóe mắt mỉm cười, ở giờ khắc này, hắn biết Hoàng Long Lạc không thể nói ra tiếng yêu, hắn cười rất đẹp, vì cái ghế Hoàng hậu bỏ trống đó, chính là Hoàng Long Lạc vì hắn mà giữ lại.
Có lẽ mãi mãi, hắn vĩnh viễn không thể ngồi trên vị trí này, nhưng trong lòng Hoàng Long Lạc, hắn chính là kết tóc thê tử, hắn là Hoàng hậu.
Này cũng chứng minh Hoàng Long Lạc thật sự yêu hắn, trong lòng bọn họ, dù là thân xác hay linh hồn, đã cùng nhau kết hợp. Mãi mãi không chia ly.
Triều thần vì tuyên bố của Hoàng Thượng một trận xôn xao, rõ ràng khi nãy Hoàng Thượng ôn hòa tính chuyện lập hậu, vậy mà bây giờ, Hoàng Thượng lại nói hắn cả đời này không bao giờ…..lập hậu, hơn nữa khẩu khí nói ra kiên quyết, không có đường lui.
Nhan quý phi vừa rồi gương mặt sung sướng, bây giờ sắc mặt trắng bệch, ai nhìn cũng hiểu yến hội đêm này nàng thật sự bị đả kích rất lớn.