“Vậy thì mua cái đấy,xin hỏi bao nhiêu tiền!” Ninh Đan Hi đang muốn lấy ngân lượng trong túi,còn chưa kịp lấy ra đã có người nhanh tay hơn sớm đưa tiền cho người bán hàng rong.
” Để ta trả!”
Ninh Đan Hi nghe giọng người kia cả người cứng ngắc,dáng người quen thuộc thình lình xuất hiện bên cạnh hắn,thoáng chốc y giống như pho tượng không biết nói gì.
” Vương gia!?” Lý Vân Nương cũng hết sức ngạc nhiên,chỉ có Ninh Thư Cần không biết sự đời vui vẻ chạy đến bên cạnh hắn.
” Vương gia thúc thúc!”
“Đã lâu không thấy,Thư Cần cháu hình như lại cao một chút!” Long Khiếu Thiên sờ sờ đầu của hắn,một đôi con ngươi to đen đặc nhìn chằm chằm Ninh Đan Hi “Không nghĩ sẽ gặp các người ở đây.”
” Vậy thì thật trùng hợp” Lý Vân Nương không phải không chú ý ánh mắt nóng rực của Vương gia luôn đảo quanh trên người Ninh Đan Hi,sau khi nhìn thấy y sắc mặt lập tức thay đổi giống như trời yên biển lặng trước giông bảo,từ khi Ninh Đan Hi ở vương phủ trở về mấy ngày sau thường nhìn bầu trời ngoài cửa sổ ngẩn người, khi thì thở dài thở ngắn gọi y cả buổi y cũng không nghe,cho dù y cố gắng biểu hiện như bình thường nhưng nàng có thể cảm giác được chỉ có thân thể y trở về hồn thì không biết bay đến đâu,đến tột cùng hơn nửa năm hắn đi vương phủ đã xảy ra chuyện gì?” Vương gia ngài đi một mình sao? Tại sao không mang theo người hầu?”
“Ta đang đi dạo cùng một người,hắn kiên trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-tam-my-lang/2392533/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.