Tôi như phát hiện được một bí mật động trời.
Đây là bằng chứng cho thấy Hạ Hà cảm mến tôi.
Những hành động như khoác vai, xoa đầu, còn có… sờ mông tôi, tất cả đều đã được giải thích.
Ngày nào cũng âm thầm quan sát tôi như thế mà vẫn khăng khăng nói mình là thẳng, có mà cong từ lâu rồi ý.
Chỉ có điều tôi thật không ngờ rằng Hạ Hà sẽ viết ra câu “Chỉ cần được ở bên, được ngắm nhìn là đã đủ mãn nguyện rồi” như thế.
Trái tim tôi mềm nhũn đến kỳ cục, cảm thấy thế này chẳng giống hắn tẹo nào.
Quay lại phòng ngủ, trông dáng vẻ lén lút nhìn tôi nhưng lại sợ bị tôi phát hiện của Hạ Hà khiến tôi cảm thấy hơi… đau lòng.
Tôi biết hắn thích tôi, nhưng hắn không biết rằng tôi cũng vậy.
Liệu có phải không công bằng với hắn hay không?
Tôi có nên bày tỏ trước không…
Không…
Tôi không thể.
Tôi không mở miệng nổi.
Tiết văn, cô Đinh phát bài kiểm tra hôm qua đã được chấm xong, “Hạ Hà, em bị làm sao đấy?”
“Điền vào chỗ trống trong bài thơ cổ sau đây, mà em lại điền là ‘Đoàn Tinh Ngôn’ là sao?” Cô Đinh tức lộn ruột, “Tôi còn tưởng là bạn gái nào thầm mến bạn Ngôn chứ! Nhìn tên một cái thì lại là em. Em có ý kiến với tôi hay là có ý kiến với bạn Ngôn?”
Hứa Đa: “Chậc chậc chậc.”
Cả lớp phá lên cười ngặt nghẽo.
Tôi cũng cười, mặt còn hơi đỏ lên.
Chỉ có mình Hạ Hà là không cười.
Cũng không liếc sang tôi.
Hắn hốt hoảng nhét bài kiểm tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-ong-thang-nhu-nay/1162977/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.