Hạ Hà tắm xong đi ra, tôi đang ngồi thẳng lưng trên ghế, với quyển giáo trình mở toang trước mặt, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Song kỳ thực trong lòng tôi đã dậy sóng.
Hạ Hà, hắn…
Hắn cong?
Cong từ khi nào?
Tại sao hết người này đến người khác quanh tôi đều không thoát khỏi số phận “cong” thế.
“Còn đang học hở,” Hạ Hà lên tiếng, giọng điệu như có phần đắn đo, “Cũng muộn rồi… đến giờ đi ngủ rồi.”
Hắn nói chuyện sao cứ dừng lại giữa chừng thế nhỉ?
Nếu tôi không xem trộm di động của Hạ Hà, thì tôi sẽ hiểu “đi ngủ” này chỉ đơn giản là ngủ mà thôi.
Còn bây giờ tôi đã không dằn được nghĩ ngợi bậy bạ.
Hắn nói đi ngủ, là chỉ lên giường đắp chăn nhắm mắt, hay là ý gì khác?
Tôi đã thay đổi.
Suy nghĩ bị ô nhiễm rồi.
Tôi vác theo tâm trạng rối bời mà nằm xuống giường, quay lưng với Hạ Hà, mở di động lên xem.
Hạ Hà: “Đừng xem điện thoại nữa, bọn mình có thể… trò chuyện trước khi ngủ.”
Người tôi cứng ngắc, “Nói chuyện gì?”
Nói chuyện xong rồi hắn còn muốn làm gì nữa?
“Nói gì cũng được, nói một lúc thôi.”
Không biết có phải tôi nghĩ nhiều không, mà tôi cảm thấy giọng Hạ Hà cũng có vẻ hơi căng thẳng.
Tôi đành phải bỏ điện thoại xuống, “Cậu nói đi, tôi nghe.”
Hạ Hà hỏi, “Ngôn xem gì đấy.”
Tôi đáp, “Không có gì.”
Hạ Hà: “Ngôn chưa từng cầm theo điện thoại lên giường ngủ.”
Tôi không dám nghĩ tại sao hắn lại quan sát tôi tỉ mỉ như thế…
Nhưng hôm nay tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-ong-thang-nhu-nay/1162974/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.