Hạ Hà về đón tôi rất nhanh, sắc mặt hắn thản nhiên như không, như kiểu tin Hứa Đa gửi trong nhóm vừa rồi chẳng liên quan gì đến hắn vậy. Tôi cũng ăn ý không nói gì, dẫu sao cũng sắp đến nhà hắn ở, thôi thì nên cho hắn tí mặt mũi. Ngoài cổng trường bắt taxi khá khó, bọn tôi đứng đợi rất lâu mà vẫn không thấy bóng dáng cái taxi nào. Tôi hỏi Hạ Hà đi xe buýt được không. “Có tuyến về nhà tớ,” Hạ Hà nói, “Nhưng mà liệu có thiệt cho cậu không.” Tôi không hiểu cái này có gì mà thiệt với chả thòi. Xe buýt có sẵn, qua vài điểm dừng là đến nơi, thế mà tên Hà ngáo này không chịu nói sớm. Bấy giờ chưa đến giờ tan sở, trên xe cũng ít khách, nên tôi và Hạ Hà tìm chỗ trống ngồi xuống. Lúc hắn ngồi đều sẽ khuỳnh chân ra. Hạ Hà lúc nào cũng thế, trên lớp cũng dạng toang hoang như vậy. Ngặt nỗi chỗ ngồi trên xe buýt nào có rộng như trên lớp, khiến đùi hắn cứ dính sát vào đùi tôi. Bắp chân cũng dính sát. Trời thì nóng, hai thằng bọn tôi còn mặc quần đùi, xe buýt lắc lư, chân cũng không ngừng cọ xát nhau qua lớp vải mỏng. Cọ xát. Tôi cảm thấy phần da bị cọ đang có xu hướng nóng lên, thậm chí còn đổ mồ hôi. “Cậu thu chân vào đi.” “Chật quá Ngôn ạ, chân tớ dài không duỗi ra được.” Hạ Hà nói, “Sao thế, Ngôn chật à?” Tôi im lặng mấy giây. “Lông chân cậu chọc vào tôi.” Hạ Hà cũng im lặng mấy giây. “À.” Kế tiếp, hắn thu chân về. Xe buýt dừng tại trạm trung chuyển, một người phụ nữ đang cố gắng bê cái xe đẩy trẻ con lên, trông rất vất vả. Hạ Hà chạy tới, dễ dàng bê cả xe lẫn em bé nằm bên trong lên. Người phụ nữ rối rít cảm ơn hắn, Hạ Hà cười toe nhe hàm răng trắng bóng, “Không có chi ạ.” Suốt quãng đường đi, hắn cũng luôn dùng một tay giữ xe đẩy vì sợ tài xế phanh gấp khiến xe đẩy bị trượt. Tên này rất kỳ lạ, lắm khi cẩn thận đến không ngờ trong một số việc nhỏ nhặt. Lúc sang đường, Hạ Hà rất tự nhiên nắm lấy cổ tay tôi. Tôi cựa ra nhưng không thành, tay hắn cứ như gọng kìm. Hạ Hà liếc tôi một cái trách móc, nghiêm túc nói: “Đừng quậy, giao thông ở đây loạn lắm, không an toàn.” … Ai quậy cơ? Tôi không phải là trẻ con sang đường cần người dắt nhé. Mạch não của hắn diệu kỳ thật sự. Song hình như tôi đã quen với sự vô lý của hắn, rất bình tĩnh mặc hắn kéo mình đi trên vỉa hè. Lòng bàn tay Hạ Hà khô ráo và ấm áp, áp lên da tôi khiến tất thảy sự chú ý của tôi đều tập trung vào nơi da thịt cận kề, có cảm giác khá là lạ, hơi tê tê. Dạo này tôi có vẻ hơi dị thì phải. Hạ Hà dẫn tôi đến một khu biệt thự rất sang. Thành thật mà nói, từ quần áo hắn mặc hàng ngày là có thể đoán được nhà hắn cũng thuộc dạng khá giả, song đến nơi mới thấy nhà hắn còn giàu hơn tôi nghĩ. Ngôi nhà ba tầng rất rộng, phòng khách bày một chiếc dương cầm rất lớn. Chưa kể khu biệt thự còn nằm ở ngay trung tâm thành phố. Ở thành phố được coi là lớn ở phía Bắc này, chắc chẳng có nơi nào có giá bất động sản cao hơn khu này được đâu. Mà nghĩ cũng đúng thôi, gia đình bình thường sao có thể nuôi được ra một tên ngốc nghếch, ngây thơ vui vẻ như Hạ Hà chứ. “Cứ coi đây như nhà của mình nhé,” Hạ Hà ném bừa cặp sách lên sofa, rồi qua lấy cặp sách của tôi, “Bố mẹ tớ không có nhà, hai đứa mình muốn làm gì cũng được hết.” … Hắn muốn làm gì? Lại còn muốn làm gì cũng được hết. “Không, ý tớ không phải thế.” Chắc Hạ Hà nhận ra mình đang lạm dụng từ ngữ, “Ý tớ là Ngôn cứ tự nhiên, không cần phải ngại gì cả.” Cất cặp xong, bọn tôi đi ăn ở gần nhà hắn. Hạ Hà nói, “Võ quán nhà tớ ở ngay bên cạnh, qua xem chút không? Tiện thể dắt chó đi dạo luôn.” “Là con chó trong ảnh đại diện ngày xưa của cậu à?” Hạ Hà vui vẻ nói, “Đúng rồi, không ngờ Ngôn vẫn còn nhớ, là nó đó, tên Đê Tiện.” Đê Tiện… tên kiểu gì vậy trời. Tôi hỏi Hạ Hà sao không nuôi Đê Tiện ở nhà. Hắn đáp, “Mẹ tớ không cho, chê nó đần.” Tôi nghĩ thầm, mẹ hắn không đuổi hắn ra ngoài, có thể nói là tình mẫu tử vô cùng vĩ đại. Võ quán của nhà Hạ Hà tên là “Võ quán Thanh Sơn”, bố hắn tên là Hạ Tuấn Sơn, tôi đoán chắc tên của mẹ hắn có chữ Thanh. Võ đường rất lớn, bên trong có rất nhiều phòng huấn luyện, một số cửa là kính trong suốt, từ bên ngoài có thể nhìn thấy tình hình bên trong. Mấy đứa nhỏ nhảy nhót loạn xạ, tôi đá bạn bạn đá tôi, đang rất chăm chỉ học võ. Hạ Hà chào hỏi với mấy huấn luyện viên qua cửa kính, rồi đưa tôi ra cửa sau. Bên ngoài có một chú chó Alaska màu nâu rất xinh rất to đang bị nhốt trong lồng. Đây hẳn là Đê Tiện. Tôi hỏi, “Bình thường nó đều bị nhốt thế này à?” Trông có hơi đáng thương. Hạ Hà nói, “Không, nếu có huấn luyện viên rảnh thì sẽ thả nó ra chơi, tối mới nhốt vào chuồng đi ngủ. Bây giờ huấn luyện viên đều lên lớp hết nên mới nhốt nó lại một lát.” Hạ Hà mở cửa chuồng, Đê Tiện lập tức nhào về phía tôi. Tôi không kịp phản ứng, đứng ngây ra như phỗng. Đê Tiện giơ hai chân trước đặt lên hai vai tôi, đứng bằng hai chân sau. Suýt chút nữa là đẩy tôi ngã ngửa rồi. Nó to quá, cao gần bằng tôi, nhưng rất dễ thương, mũi khịt tới khịt lui, cái đuôi phía sau nhổng lên vung vẩy qua lại. “Quay về!” Hạ Hà hét lên, “Làm cái trò gì đó? Ai cho mi bổ nhào vào người ta?” Đê Tiện rất nghe lời, Hạ Hà vừa gọi, nó lập tức thu hồi móng vuốt rồi chạy về. Hạ Hà dạy dỗ nó, giọng điệu bất lực, “Liêm sỉ đâu rồi hả? Thấy giai đẹp là lại tớn lên vồ vập người ta? Chó cái của cả khu vẫn chưa đủ cho mi cưỡi hả?” Sau đó hắn nhỏ giọng nói, “Anh cảnh cáo mi, sau này không được phép đụng vào anh này nghe chưa.” Hắn làm gì đấy, tôi thích chó lắm, hắn nói vậy làm tôi cũng ngại không dám ôm Đê Tiện. Hạ Hà đổ thức ăn cho chó ra bát cho Đê Tiện, Đê Tiện sốt ruột đứng bên cào loạn lên rồi sủa nhặng. Hạ Hà nói, “Ngôn xem bộ dạng ngốc nghếch của nó kìa, ngày nào tớ cũng chê nó ngốc, không biết cậu có hiểu được tâm trạng này của tớ không?” Có chứ, tôi quá hiểu là đằng khác. Đê Tiện đối với hắn, cũng giống như hắn đối với tôi vậy. Hạ Hà đặt bát thức ăn cho chó xuống đất, Đê Tiện hì hục vùi đầu vào ngấu nghiến. Hạ Hà trông chó nhà mình, “Ăn ngon vậy à, liệu lát có đi được không, hay cho vào kho tàu nhớ.” Đê Tiện cứng ngắc người, bàng hoàng ngẩng lên, tốc độ nhai cũng chậm đi đáng kể. Hạ Hà xấu xa cười ầm lên. Hắn thật là, tôi không hiểu sao lại đặt tên chó là Đê Tiện nữa, chí ít bây giờ tôi thấy Hạ Hà còn đê tiện hơn nó nhiều. Hôm nay tôi đã hiểu thế nào là dắt chó đi dạo. Chỉ cần nhìn thấy những chú chó khác, bất kể giống gì, hay thậm chí là đực hay cái, Đê Tiện đều sẽ sung sướng lao đến ngửi đít chó ta. Nếu không phải Hạ Hà khỏe thì nó đã sớm thoát khỏi xích và trở thành một chú chó hoang lao về với vòng tay của mẹ thiên nhiên rồi. Tôi không biết Đê Tiện được đặt cho cái tên này là do hồi nhỏ quá đê tiện, hay là vì tên là Đê Tiện cho nên mới đê tiện, hoặc đơn giản là do chó giống chủ, giống Hạ Hà nên mới đê tiện như thế. Buổi tối đầu hè, trăng thanh gió mát, trừ những lúc Đê Tiện phởn đến quên trời đất ra thì dắt chó như này cực kỳ vui vẻ. Quay lại võ quán giao Đê Tiện cho một huấn luyện viên xong, Hạ Hà hỏi tôi, “Muốn anh dạy cưng mấy chiêu không?” Tôi rung rinh rồi, vì Hạ Hà đánh đấm rất giỏi. Hắn tìm một phòng tập trống, loại không phải cửa kính, một khi đóng lại thì bên ngoài sẽ không thể nhìn được vào trong. Tôi rất hài lòng với điều này, bởi tôi đánh không lại Hạ Hà, nếu để người khác thấy há chẳng phải sẽ rất nhục mặt hay sao. Tôi hỏi Hạ Hà là có phải bố hắn dạy hắn tập võ không. “Bố tớ không dạy, đều là tớ tự mình học. Hồi 4 tuổi ổng ném tớ vào đây làm bao cát cho bọn 7, 8 tuổi đó, Ngôn thấy tớ khổ không?” Hạ Hà nói, “Ngôn Ngôn à, cậu coi tớ khổ thế này, sau này sẽ đối xử với tớ tốt hơn chứ?” Hắn lại bắt đầu tỏ vẻ đáng thương rồi đấy. Vì hắn mà tôi đã phá vỡ nguyên tắc không kết bạn với những đứa ngáo, thế còn chưa đủ tốt à? Hạ Hà bắt đầu dạy tôi một vài kỹ thuật cơ bản. “Trọng tâm dịch chuyển về phía sau,” Hắn giữ eo tôi, “Đúng rồi, giữ cho đầu gối thả lỏng…” Tôi gạt tay hắn ra rồi đứng thẳng dậy. Hạ Hà: “Sao thế?” “… Sao cậu sờ mông tôi?” “Tớ,” Hạ Hà nhìn tay mình, “Tớ không cố ý. Mông cậu vểnh ghê…” Nói xong, mặt đỏ bừng. ??? Ẩm IC hả. Để bảo vệ cái mông của mình, tôi đã dồn toàn bộ sức mạnh đang có để đánh hắn, dùng những chiêu thức hắn dạy tôi đấm lại hắn. Hạ Hà tiện tay đỡ mấy chiêu, rồi đột nhiên ngã ngửa về sau, tôi mất trọng tâm cũng ngã theo xuống, hai tay chống hai bên, đè hắn xuống đệm. Hạ Hà nhìn tôi không chớp mắt. Trong mắt hắn có ảnh phản chiếu của tôi. Bầu không khí dần trở nên khó thở. Ánh mắt tôi lướt qua đôi hàng mày đen rậm, vờn qua sống mũi thẳng cao vời vợi, và dừng lại nơi bờ môi hắn. Tôi như bị ma nhập, tự dưng lại cảm thấy môi con trai có thể đẹp đến thế. Hạ Hà đột nhiên nhắm mắt. “Nhào dzô. Hãy hung hăng chà đạp iem đi, đừng thương tiếc iem chỉ vì iem là một bông hoa mỏng manh íu đuối.” Cái địu. Hắn bị ẩm IC cmnr. Tôi ngây đơ mất mấy giây mới sực hồn sau cú sốc này, vội vã nhổm dậy khỏi người hắn.Tác giả có nhời: Hạ Hà: Khum phải đũy đượi đâu, chỉ tại hạnh phúc đến quá đột ngột làm ngừi ta bị hớ thui uhuhuhu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]