Hứa Đa: “Há há há há há chó Hà dê cụ vãi, con gái nhà người ta mà nghe thấy chỉ có sợ chạy mất dép.”
“Thế à,” Hạ Hà nói, “Ngôn ơi, cậu có nghĩ thế không?”
Đệch mẹ.
Thằng cha đểu cáng này.
Quá đáng quá quắt, lại còn hỏi tôi muốn ăn cùng không.
Tôi khinh bỉ không thèm phản ứng hắn.
Hạ Hà cầm cái bánh ngọt dâu tây tôi thích nhất lên rồi lấy thìa xúc, chậm rãi nhấm nháp.
Tốc độ kia, tôi sợ hắn ăn đến năm sau cũng chưa xong đâu. Đểu giả.
Tôi tức lộn mề.
Đếch thèm để ý đến hắn nữa.
Chuông tan học vang lên, Hạ Hà dùng bút chọc chọc tôi, “Trêu Ngôn tí thôi mờ, sao mà chẳng biết đùa gì cả thế?”
Hắn còn dám hỏi tôi, còn không nghĩ xem chuyện mình làm ra có giống chuyện con người làm không?
Tôi im lặng thu dọn sách vở.
Hạ Hà nói, “Tớ sai rồi, Ngôn đừng giận nữa mà. Lát tớ phải ra ngoài ăn với bố mẹ, cuối tuần cũng không thể ở lại với Ngôn. Đừng giận nữa nhé, không thì tớ sao an tâm được đây.”
Hắn an tâm hay không liên quan đếch gì đến tôi?
Ban nãy lúc trêu tôi, sao không nghĩ đến việc liệu tôi có tức giận hay không?
Lại còn cái gì mà ở lại với tôi? Hắn nghĩ cuối tuần không về là để ở lại với tôi? Ông mày đếch cần.
Hạ Hà lấy di động ra xem, gan hắn to nhỉ, dám mang điện thoại đến lớp.
Hình như là bị ai đó giục, Hạ Hà nói, “Tớ sắp phải đi rồi, không muốn nói với tớ cậu nào hở?”
Lại bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-ong-thang-nhu-nay/1162969/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.