Tôi bảo lại với Chu Lam Lam là Trịnh Dục có ý với cô nàng.
Lam:【Haizz thằng chả đúng là ngon giai thật, cơ mà chả là nguyên mẫu sáng tạo nghệ thuật của tôi, tôi không thể hạ miệng hun hít được 】
Tôi:【Sáng tạo nghệ thuật gì?】
Lam【… Có nói ông cũng chả hiểu đâu】
Tôi cũng chẳng muốn hiểu, chắc lại là thứ chẳng tốt đẹp gì cho cam.
———-
Lúc học thể dục chung với lớp 11.1, tôi bảo Lâm Giai Tuấn là không cần phô-tô đề cho tôi nữa đâu.
Gã hỏi tại sao.
Tôi trả lời, “Không có thời gian để làm.”
Lâm Giai Tuấn chau mày, “Không đời nào có chuyện cậu không có thời gian làm.”
Tôi im lặng.
Tôi đang nghĩ cách để biến cái cớ dối trái này nghe có vẻ hợp lý, chứ không thể bảo là do có người khác giúp rồi, thế ngại lắm.
Tôi còn chưa nghĩ xong thì Lâm Giai Tuấn đã nói trước, “Có phải do Hạ Hà không?”
… Sao gã vừa đoán cái đã trúng phóc thế?
Lâm Giai Tuấn lại hỏi câu khiến tôi khó hiểu, “Cậu ở bên cậu ta thật?”
“Cậu nói gì cơ?”
Tôi không hiểu ý của gã, “ở bên” là ý gì?
“Đoàn Tinh Ngôn, sao cậu lại có thể ở bên loại người như Hạ Hà chứ?”
Tôi hỏi Lâm Giai Tuấn, “Loại người thế nào?”
Lâm Giai Tuấn nói, “Nó là thằng côn đồ, suốt ngày chơi bời lêu lổng chẳng chịu học hành tử tế. Cậu với nó không phải là mây cùng tầng, sao cậu lại không tránh xa nó?”
Quả nhiên gã đã hiểu sai trầm trọng về Hạ Hà.
Tôi vứt ngay vấn đề “ở bên nhau” qua một bên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-ong-thang-nhu-nay/1162961/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.