Tối đến, Úc Uyển gửi cho tôi một tin nhắn WeChat,【Tinh Ngôn à, dì đặt trái cây ship về chỗ con, lát con xuống nhận nhé】
Tôi trả lời,【Cảm ơn dì 】
Dì Úc Uyển đang tán bố tôi, nhưng bố tôi khá là trung niên cứng, nên dì đã bắt đầu xuống tay ở chỗ tôi để tôi giúp dì nói tốt với bố tôi.
Một lúc sau hoa quả đã được giao đến, thoạt trông rất tươi mọng và khá là đắt đỏ. Ngoài ra còn có một thùng sữa nhập khẩu.
Dì ấy tinh tế thật.
Thứ bảy bố tôi gọi điện hỏi tôi tình hình ở trường thế nào, tôi bảo mọi thứ đều ổn.
Hai bố con trò chuyện được mấy câu rồi cũng chẳng biết phải nói gì thêm.
Bố tôi là người ít nói, và tôi cũng giống bố tôi, cho nên mỗi khi hai bố con nói chuyện với nhau thì đúng như kiểu báo cáo công việc, chỉ nói những điều cần thiết và không nói những lời vô nghĩa.
Tôi nhớ đến dì Úc Uyển.
Đã ăn khế thì phải nhả vàng, tôi đã nhận đồ của người ta thì phải nói giúp người ta vài câu chứ.
“Bố ơi, dì Úc rất tốt, nếu bố…”
Tôi chưa kịp nói xong thì đã bị bố tôi ngắt lời: “Chuyện người lớn, con đừng xía vào.”
Tôi cũng mười bảy rồi mà bố vẫn coi tôi là con nít à?
Tất nhiên, không ngoại trừ khả năng bố tôi đang ngại.
Bởi tôi cảm thấy ông không phải không hề có ý gì với dì Úc Uyển.
Tôi chuyển đến đây, một phần là vì hộ khẩu của tôi là ở đây, cho dù tôi không đi học ở thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-ong-thang-nhu-nay/1162949/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.