Một tuần sau khi chia tay, tôi không nhịn được xem vòng bạn bè của anh ta qua nick của bạn cùng phòng.
Kết quả là “không có.”
Dường như tôi là thứ gì đó khiến anh ta hận không thể lập tức xóa đi trong cuộc đời của anh ta vậy, quả thực một chút dấu vết cũng không để lại.
Tôi hơi bực.
“Viên Viên, hai người chia tay thật à?” Bạn cùng phòng hỏi.
“Ừ.” Tôi không có tâm trạng.
“Anh ấy đối xử với cậu tốt lắm mà, tại sao lại chia tay thế?” Bạn cùng phòng vẫn luôn rất xem trọng mối tình của bọn tôi.
Dùng lời của cô ấy nói thì là, cuối cùng thì căn bệnh lề mề này của tôi cũng tìm được khắc tinh rồi.
“Hả, không có gì, chỉ là mình đi nặng chậm mất vài phút thôi.” Tôi uống trà sữa hời hợt với sự thất tình của bản thân.
“Hả? cái gì? Cố Tri Hàng nghiêm khắc như vậy sao?” Bạn cùng phòng cũng vô cùng bất ngờ.
“Ngày đầu tiên cậu quen Cố Tri Hàng à?” Tôi không vui liếc cô ấy một cái.
“Sao cậu không thể đi nhanh hơn một chút chứ?”
Tôi!!!
Nghe xem đây có phải là lời một con người nên nói hay không?
Từ khi tôi và Cố Tri Hàng yêu đương không chỉ có bản thân tôi bị tẩy não mà ngay cả bạn cùng phòng của tôi cũng bị anh ta quản lí, tại sao bọn họ lại tìm nguyên nhân ở tôi?
“Dm bị táo bón làm sao mà nhanh được?” Tôi khóc không ra nước mắt.
“Ngày nào thầy Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-cau-ay-thich-toi/2941402/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.