Tôi xin lỗi Châu Duy ở trên webio, kết quả cậu ấy đã xóa tôi từ lâu rồi.
Sự việc quá ầm ĩ thế nên cuối cùng cậu ấy phải chuyển trường, mà các bạn nam trong lớp cũng không dám nói chuyện với tôi.
Không chỉ là con trai mà đến cả con gái cũng không thèm để ý tới tôi.
“Là cậu ép cậu ấy phải rời khỏi.”
“Mẹ cậu lợi hại thật đấy, ai mà dám đắc tội với cậu là bà ấy sẽ đá người đó ra khỏi trường.”
…
Quay về tôi nói với mẹ tôi bị các bạn cùng lớp cô lập thế nhưng bà ấy lại coi như không.
“Đừng qua lại với mấy học sinh kém đó, chơi với mấy đứa đó thì con nhận được gì không?”
“Mẹ sẽ gọi cho hiệu trưởng ngày mai chuyển lớp cho con tiện để bố quản lí con hơn.”
Tôi hoàn toàn không có quyền thương lượng chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của bọn họ.
Tôi học được cách nghe lời. Tôi cố gắng không quá thân thiết với người khác, bố bảo tôi không được nói chuyện nhiều với Văn Tu tôi có thể làm được đó là 1 tháng không nói một lời nào với cậu ấy.
Cho dù có trôi qua 4 năm rồi nhưng tôi vẫn không dám nghĩ tới những chuyện này. Chỉ cần nghe thấy cái tên Châu Duy thôi là đã cảm thấy khó thở rồi.
Từ đó trở về sau tôi vẫn viết nhật kí. Chỉ là viết hôm nay đã học những gì, thu hoạch được gì, ngày mai cần phải cố gắng ở mặt nào.
Nhìn thấy khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-cau-ay-thich-toi/2941398/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.