Sau cuộc gọi đó chúng tôi không liên lạc một tháng.
Tôi cũng không để tâm lắm.
Còn việc tại sao cậu ấy lại gọi cuộc điện thoại kì lạ đó, tôi cũng không nghĩ nhiều.
Mới qua được mấy ngày kết quả mẹ tôi tới rồi.
Ý trên mặt chữ.
Mẹ tôi đánh úp bất ngờ, lúc bà nhìn thấy tôi, tôi đang bị Cố Tri Hàng chặn lại ở cửa phòng trà nước của thư viện, thậm chí anh ta còn đang ôm tôi.
“Viên Viên, anh sai rồi, em đừng không để ý tới anh như vậy.” Anh ta chặn tôi lại không cho tôi đi.
“Chúng ta chia tay 2 tháng rồi.” Tôi thở dài một hơi.
“Anh không đồng ý!” Anh ta nói xong thì do dự vài giây sau đó cúi thấp đầu định hôn tôi.
Tôi tránh đi nhưng anh ta lại ôm lấy tôi, tôi không động nữa cảm thấy thật phiền phức.
“Tôi cũng không đồng ý!” Đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói.
Xuýt thì khiến tôi hồn lìa khỏi xác.
“Mẹ.”
Mẹ tôi xanh mặt nhìn Cố Tri Hàng đang ôm tôi.
Sự phẫn nộ trong mắt bà khiến tôi bị thiêu cháy.
Loại cảm giác này vô cùng quen thuộc.
Còn đáng sợ hơn lần tôi viết đáp án môn triết vào cục tẩy thế rồi thầy giáo lại mượn tẩy của tôi.
Còn có loại cảm giác sợ sệt lúc chơi phi tiêu, nếu trúng 24 phát thì có thể nhận được một con búp bê bằng vải lớn, mà tôi trúng 23 phát rồi, chỉ còn một phát nữa thôi.
Nửa tiếng sau, tôi và Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-cau-ay-thich-toi/2941376/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.