Về tới nhà tôi nhốt mình ở trong phòng.
Mẹ tôi gõ cửa mấy lần tôi cũng không mở.
Sau khi tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại tôi mới cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Văn Tu.
“Tôi tới nhà rồi, cảm ơn các cậu.”
“Được.”
Cậu ấy trả lời rất ngắn gọn.
Tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn gửi cho cậu ấy một tin nhắn.
“Cậu đã ngủ chưa? Có tiện nghe điện thoại không? Hình như tối hôm nay chú cậu hiểu lầm mất rồi.”
Nghĩ tới câu hỏi lúc nãy của chú cậu ấy tôi nghĩ chắc chắn chú ấy hiểu lầm rồi.
“Đợi tôi ra ban công đã.”
Ra ban công?
Cũng không nhất thiết…
Hai phút sau cậu ấy gọi điện thoại tới.
“Sao vậy? chú tôi hỏi cậu gì đấy?” Cậu ấy rất bình tĩnh.
“Có một câu tôi không trả lời, còn một câu là hỏi tên của tôi, hình như chú ấy nhầm tôi thành… bạn gái cũ của cậu rồi…” Tôi thật sự sợ mình sẽ gây ra chuyện rắc rối.
“…” Cậu ấy trầm mặc một lát, rồi đột nhiên bật cười: “Trên xe có hai người đúng không?”
“Ừ, đúng rồi, cái chú chải tóc ra sau ấy, lúc đó đầu tôi hơi choáng váng chú ấy hỏi tôi tên gì nên tôi nói mình tên Trần Viên Viên..…”
“Cậu nói tên cho ông ấy biết rồi à?”
Cậu ấy hít một hơi.
“Ừ.”
Làm thế nào bây giờ, có vẻ cậu ấy rất khó xử, hình như rất khó giải quyết…
Biết sớm thì tôi đã tự mình về rồi, đi xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-cau-ay-thich-toi/2941371/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.