Buổi tối trở về khách sạn, đột nhiên tôi cảm thấy cứ có gì đó sai sai, kết quả lúc đưa thẻ vào thì đèn không sáng.
Tôi hơi sợ, vừa mới định đi thì…
Đột nhiên trên mặt đất có một hàng nến được thắp sáng.
Tôi nhìn theo mấy cây nến đó liền nhìn thấy phía xa xa có một hình trái tim được xếp từ nến.
Bên trong toàn là hoa hồng.
Tôi đứng yên tại chỗ không động.
Mặc dù tôi nghĩ một lúc cũng đoán được chuyện là thế nào nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc.
“Có phải có hơi quê mùa không?” Đằng sau vang lên một giọng nói.
Là Văn Tu.
“Sao cậu lại?”
Sao cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Không phải cậu đang ở Mỹ sao?
“Ừ, tôi về rồi, ngồi mười mấy tiếng máy bay để về đây.” Cậu ấy đứng đó mỉm cười nhìn tôi.
“…” Tôi cảm động tới nỗi không nói nên lời.
Không biết tại sao nữa, tôi chỉ là kích động tới phát khóc thôi.
“Nhớ tôi rồi à?” Cậu ấy kéo lấy tay tôi thấp giọng hỏi.
“Cậu…” Chẳng phải cậu ấy nên tỏ tình với tôi trước sau đó mới hỏi câu này sao. Trình tự này không đúng gì cả, cậu ấy hỏi như vậy khiến tôi không biết phải làm thế nào: “Không phải cậu muốn tỏ tình với tôi sao?”
“Chuẩn bị như vậy.” Cậu ấy không gấp mà chỉ mỉm cười nhìn tôi.
“Vậy bây giờ…”
“Bây giờ không muốn mấy thứ rườm rà kia nữa…” Cậu ấy kéo tôi qua: “Hôm nay em thật đẹp.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-cau-ay-thich-toi/2941335/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.