Tạ Vĩ Kỳ đi xa, lúc này Vân Tuyết mới gỡ mắt kính xuống lấm lét nhìn theo bóng dáng đang đi dần xa, Như Hoa biết thừa hỏi:
- Vẫn chưa nhớ mặt người ta sao? Chị thấy cậu nhóc này cũng có lòng đấy.
- Biết sao được chứ? Anh ấy cũng tốt nhưng em vẫn chưa có cảm giác gì đặc biệt cũng chưa nhớ được gương mặt anh ấy.
- Vậy em có muốn cho cậu ta cơ hội không?
- Thì cho cơ hội anh ấy mới có mặt ở đây không phải sao?
- Cũng đúng. Nhưng từ lúc đầu em cũng chỉ nói sao cũng được chứ không hề nói rằng em muốn thế hay không? Chị muốn biết ý của em với cậu ta là mở lòng hay chỉ vì nghe theo ý mọi người.
- Em đang cố mở lòng rồi đấy. Chỉ là bản thân em muốn gì em cũng không biết nữa. Nên hỏi em là có thích anh ấy hay chỉ nghe theo mọi người thì em không thể trả lời được.
- Chuyện tình cảm thường phải bồi đắp em không cần gấp. Mọi người cũng vì muốn em có người quan tâm chăm sóc chứ không phải muốn ép em yêu ai.
Vân Tuyết ngẫm nghĩ về câu nói của chị dâu mình. “Tình cảm thường phải bồi đắp” với Vân Tuyết cô lại không hề thích điều đó chút nào. Một tình yêu với Vân Tuyết phải là một người khiến cô có ấn tượng đặc biệt hoặc cao
siêu hơn là khiến cho cô vừa gặp đã ghi nhớ như trong các bộ phim. Nhưng Vân Tuyết cũng biết rằng những điều này đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-anh-tra-thu-toi/3031776/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.