Tin nhắn của Lăng Lập Thành được gửi đi một lúc có một ánh mắt tức giận nhìn anh nhưng Lăng Lập Thành không thèm quan tâm, bỏ qua nó và đi đến chỗ Bạch Vân Tuyết:
- Sếp à, có thể sếp không chán việc gặp nhau thường xuyên chứ em chán lắm rồi.
- Em chán tôi đến thế sao?
Ánh mắt hỏi chân thành của anh khiến trái tim Vân Tuyết rung động, cô bỗng không biết nên trả lời anh thế nào đành ngượng ngùng quay mặt đi nói nhỏ:
- Còn không phải do anh.
- Tại anh?
Lăng Lập Thành nheo mắt nhìn cô dò hỏi. Anh đột ngột đổi cách xưng hô khiến Bạch Vân Tuyết ngẩn ngơ lắp bắp nói:
- Anh… Ừm… Anh…
- Do anh làm sao?
Không áp sát nhưng ngữ khí của Lăng Lập Thành khiến Vân Tuyết cảm giác cô không có đường lui. Trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng khuôn mặt dần đỏ lên. Dù cho có bao lần cô từng nghĩ tới trường hợp Lăng Lập Thành có ý với mình thì đây vẫn là lần đầu tiên anh tỏ thái độ rõ ràng như vậy với cô. Điều này vô cùng không hợp lý và khiến cô không thể bình tĩnh.
- Anh… Anh… luôn trêu chọc em.
- Vậy nếu anh không thế nữa?
Một câu hỏi mở khiến Bạch Vân Tuyết không biết trả lời thế nào chỉ đành trốn đi để né ánh mắt thâm tình của Lăng Lập Thành.
- Sao mà mặt mày thế kia? Mới có ý định trốn theo trai à?
- Sa Sa, Băng Băng, hình như mình vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-anh-tra-thu-toi/3031743/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.