Dù là vị sếp lạnh lùng thì khi đưa bạn gái về nhà cũng lo lắng không thôi. Suốt chặng đường Bạch Vân Tuyết nhìn anh nén cười. Lăng Lập Thành hết hỏi các bố có thích rượu Tây không lại hỏi các mẹ có thích ăn hoa quả không rồi lại đến anh, các chị rồi cả Vân Phong. Những người cô coi là gia đình thì cũng chính là gia đình của anh.
Sau khi dùng lại mua một đống quà thì anh cũng đã đưa cô về tới nhà. Độ sáng và ồn ào trong nhà đã miêu tả được hết sự đông đúc trong nhà. Lúc này Bạch Vân Tuyết thầm nghĩ ba gia đình gần nhau cũng không phải điều tốt mà. Chỉ cần có chuyện thì nửa đêm cũng có thể tập trung đầy đủ ba gia đình.
- Em sẽ mang quà vào cho. Hôm khác tới thăm cũng được.
- Em không tin anh sao?
- Em không tin người nhà em thì đúng hơn ấy.
- Tại sao?
Bạch Vân Tuyết nhìn vào anh đang hít thở lấy dúng khí, mắt hết ngó ngang lại ngó dọc thì bật cười:
- Không có gì chỉ cảm thấy có khi hôm nay chưa phải lúc thôi.
- Có lẽ đúng vậy. Thời gian đã muộn rồi.
- Ừm. Anh có thể về trước đấy.
- Nhưng người lớn đã chờ thì anh chắc chắn sẽ gặp.
Khi hai người bước vào phòng khách, không đông như cô từng nghĩ chỉ có các bố mẹ đang ngồi chờ, nhưng nghe tiếng thì chắc những người còn lại đang trốn ở cầu thang để hóng chuyện.
- Cháu chào mọi người ạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-anh-tra-thu-toi/3031728/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.