Thẩm Lâm trải qua hai ngày trong mơ màng, lần đầu tiên anh nhận được quà Phó Học Nham tặng mỗi ngày đều sẽ lấy ra ngắm, mãi đến tối thứ sau nhận được điện thoại của Hướng Phi anh mới đi ra từ trong thế giới của mình, nhưng hình như anh bỏ qua chuyện gì quan trọng, hơi ngơ ngẩn hỏi: “Leo núi? Nói lúc nào?”
“Cái hôm ăn cơm á.”
“Sao tao không biết…”
“Mày được đón tiếp đến nỗi đần rồi, mai dậy sớm đi tao với Trương Tử Dật qua đón mày!”
Hôm ăn cơm đó đúng là anh hơi thất thần, anh đặt hết lực chú ý ở việc Phó Học Nham gắp đồ ăn giúp anh, để điện thoại xuống Thẩm Lâm vội vội vàng vàng đi dọn đồ, nhưng ngay tức thì, lại quên leo núi cần mang những gì.
Sáng sớm hôm sau đến chỗ hẹn, cánh cổng khu thắng cảnh đóng chặt trời vẫn tối, anh nhìn đồng hồ, hình như đến hơi sớm.
Gần năm rưỡi, Phó Học Nham cùng mấy người đồng nghiệp cùng đến đây, hắn mặc một bộ đồ leo núi chỉnh tề, mặc cho mình nhìn khá chuyên nghiệp.
Hắn thấy Thẩm Lâm đứng một mình ở một chỗ vội vàng tiến lên: “Chỉ có mình anh sao? Bọn Hướng Phi đâu?”
Vừa dứt lời, Hướng Phi chạy chậm từ xa nhào qua, hắn nhe răng nhếch miệng kẹp đầu Thẩm Lâm xoa mạnh mấy cái: “Hôm qua đã nói với mày tao với Trương Tử Dật qua đón mày! Mày chuồn cũng nhanh phết! Nói! Đến lúc mấy giờ!”
Thẩm Lâm nhìn Phó Học Nham cười bên này, đỏ mặt tránh ra: “Chỉ sớm hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-anh-cung-thich-em/2285229/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.