Thẩm Lâm nhìn Phó Học Nham trả ghi-ta lại cho nghệ sĩ lang thang, anh cầm áo vest của Phó Học Nham đứng ở một bên đợi hắn đi qua, lòng Thẩm Lâm tràn đầy chua ngọt không biết hình dung như thế nào, anh nghĩ hiện tại hết thảy đều là quà tặng đối với sự yêu thích yên lặng nhiều năm của anh.
Trên đường trở về hai người yên lặng bước đi, mấy lần Thẩm Lâm muốn mở miệng đều nhịn xuống không nói gì, anh có xúc động muốn trực tiếp thổ lộ, thế nhưng anh thích lâu quá, không biết bắt đầu nói từ đâu.
Phó Học Nham thấy Thẩm Lâm một bộ muốn nói lại thôi, nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu anh xoa nhẹ hai lần: “Thẩm Lâm.”
“Ừ.”
“Tôi hát nghe hay không?”
Thẩm Lâm còn đắm chìm trong bức tranh lúc nãy, anh gật đầu thật mạnh: “Hay.”
Phó Học Nham kéo anh dừng ở ven đường, hai tay hắn đặt lên vai Thẩm Lâm, đôi mắt nghiêm túc nhìn anh chằm chằm: “Có một việc muốn xin ý kiến của cậu.”
Thẩm Lâm cúi đầu nhìn mũi giày của mình không dám đối mặt với hắn: “Chuyện gì?”
Phó Học Nham nhìn thoáng qua vành tai đỏ bừng của anh cảm thấy đáng yêu quá, hắn đè xúc động muốn hôn xuống bảo Thẩm Lâm ngẩng đầu, nét mặt hắn nghiêm túc hiếm thấy nói: “Tôi muốn theo đuổi em, có thể không?”
“Tôi có cảm tình với em, cho tôi cơ hội theo đuổi em được chứ?”
Thẩm Lâm kinh ngạc nhìn Phó Học Nham hoàn toàn không hiểu ý hắn, anh vô thức mở miệng: “Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-anh-cung-thich-em/2285224/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.