3.
Trải qua ba năm bị đóng băng, tôi bước ra từ không gian.
Tôi lấy một cái gương nhỏ và ngắm nhìn cô gái xinh đẹp phản chiếu từ trong đó.
Một khuôn mặt hoàn toàn khác với khuôn mặt baby mũm mĩm của Trình Mộ Mộ, khuôn mặt này mang theo nhiều vẻ đẹp quyến rũ hơn.
Đủ để làm cho tất cả đàn ông trên thế giới này nghiêng ngả.
Tôi hiểu rõ Quý Minh Du.
Nếu như nói Quý Sâm thanh khiết như mưa nơi rừng sâu, trầm lặng thu mình; vậy thì cậu ta lại giống như ánh mặt trời nhiệt đới, tràn đầy năng lượng.
Tôi và Quý Minh Du học cùng một trường, sau mấy lần cố ý tiếp cận, tôi đã dễ dàng khiến cậu ta có ấn tượng tốt về mình.
Thành công tạo ra một mối quan hệ mập mờ không rõ.
Chỉ tiếc là khi độ hảo cảm đạt của cậu ta đạt tới chỉ số nhất định thì lập tức bất động, luôn dừng lại ở đấy.
Hệ thống nói:
"Cô không thể đòi hỏi tất cả mọi người đều giống như Quý Sâm, vừa mới bắt đầu không thu được tí hảo cảm nào, chỉ là càng về sau càng cao gần như muốn bùng nổ."
"Quý Minh Du lại còn là tay ăn chơi chính hiệu từng có vô số bạn gái, nếu cô muốn công lược cậu ta, cô phải bỏ ra càng nhiều sức lực."
Tôi tỏ vẻ đồng ý.
Hôm nay, Quý Minh Du khó có khi chủ động mời tôi đến nhà cậu ta ăn cơm tối.
Tôi nghe được, sắc mặt có chút kỳ lạ trong phút chốc.
"Minh Du, cậu từng nói cậu có một anh trai đúng không?"
"Vậy hôm nay... anh ấy có ở nhà không?"
Mười năm bên nhau không phải chỉ là một giấc mơ, mà nó đã thực sự đã tồn tại như vậy.
Vô luận như thế nào khi nghĩ tới Quý Sâm, trong lòng tôi đều dâng lên một cảm xúc khó để nói thành lời.
"Ha ha yên tâm, anh ấy không ở nhà."
Quý Minh Du sờ tóc tôi:
"Cậu cũng biết mà, từ nhỏ chúng tôi đã mất cha mẹ, anh trai tôi còn là một kẻ cuồng công việc, ngoại trừ đi công tác sẽ không làm việc khác, mỗi ngày đều ở lại công ty tăng ca."
"Hơn nữa tôi đã kể cho anh ấy nghe về cậu rồi, anh ấy đã xem qua video chúng ta quay cùng nhau, cũng không phản đối điều gì."
Trong đầu tôi nhịn không được mà hiện ra khuôn mặt của Quý Sâm.
Tối đó hắn tăng ca ở văn phòng, tôi còn cố ý ở bên cạnh làm phiền hắn.
Một hồi úp mặt vào tay hắn, một hồi lại tựa cằm trên mu bàn tay.
Đổi lại là người khác như vậy chắc chắn Quý Sâm sẽ nổi giận, nhưng với tôi hắn không ngừng bật cười, lại nói tôi chờ hắn một chút.
Cuối cùng tôi cũng thấm mệt, hôn hắn một cái rồi tự mình ra ghế sô pha ngồi.
Nhưng khi tôi vừa đứng lên đột nhiên có lực kéo từ phía sau.
Không ngoài dự đoán, tôi ngã ngay vào vòng tay của hắn.
"Mộ Mộ."
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông, đôi mắt của hắn nhuốm thêm vài phần dục vọng.
Khóe mắt hắn ửng hồng: "Ai dạy em... quyến rũ đàn ông như thế này hả?"
“Đừng hối hận.”
…
Nghĩ đến những chuyện xảy ra tiếp theo tôi không nhịn được xấu hổ đỏ mặt.
"Ch.ết tiệt."
Tôi không nhịn được thốt ra một câu tinh hoa của đất nước. (*quốc túy)
Quý Minh Du sửng sốt một chút: "Này, cậu làm sao vậy?"
Tôi nhanh chóng định thần, ho khan hai cái.
"Không có gì, chỉ là tôi ngưỡng mộ anh trai của cậu thôi à."
"Ha ha ha" Quý Minh Du kéo tôi vào lòng cậu ta, "Anh trai của tôi là như vậy đó, cứ một mực không có đối tượng yêu đương nào cả, có lẽ tình yêu của anh ấy chỉ có mỗi sự nghiệp."
Đợi đã.
Một mực không có đối tượng yêu đương?
Vậy người hắn từng công khai là quỷ hay gì?
Tôi nghi ngờ hỏi: "Anh trai cậu tới giờ vẫn chưa từng yêu đương?"
Quý Minh Du suy nghĩ một lúc, nói:
"Hình như ba năm trước từng quen một cô gái trong một ngày? Hừm, một ngày hay nửa buổi gì đó, sau đấy thì chia tay rồi. Mấy năm nay tôi cũng chưa từng thấy bên cạnh anh ấy xuất hiện thêm một người khác giới nào, anh ấy à... tàn nhẫn chặt đứt hết những hoa đào tự dâng đến cửa nhà mình."
...
Sau đó Quý Minh Du nói thêm điều gì, đưa tôi đi ăn món gì tôi đều không còn nhớ rõ.
Nghe những lời này đã khiến tôi hơi mất tập trung.
Có một lần, tôi đã tự luyến cho rằng có thể hắn đang thủ thân như ngọc là vì tôi, nhưng rất nhanh tôi tự gạt bỏ đi ý nghĩ này.
Bởi vì hệ thống nói cho tôi biết, trong ba năm tôi biến mất.
Quý Sâm, từ đầu đến cuối chưa từng đi tìm tôi.
Buổi tối, tôi tùy tiện trang điểm nhẹ, búi mái tóc dài lên, mặc một chiếc váy trắng rồi đi đến nhà của Quý Minh Du.
Bất ngờ thay, người mở cửa lại là Quý Sâm.
"..."
Ba năm không gặp, các đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông này trở nên góc cạnh hơn, đôi mắt càng thêm phần trong suốt, khiến ai nhìn cũng dễ chìm đắm trong đó.
Thủy chung không đổi vẫn là khí chất lùng kia.
Nói trở mặt là trở mặt, đồ đàn ông vô tâm.
Nhìn nhau ba giây, thời gian như ngừng trôi, tôi đè nén hận ý trong mắt, trầm giọng hét:
"Anh trai."
"Tiêu Nhiên đúng không?"
Quý Sâm rời mắt khỏi tôi.
Hơi do dự một chút, rồi nghiêng người mở cửa.
Không biết có phải tôi ảo giác hay không, vậy mà tôi nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên tia thất vọng.
Tôi hơi không được tự nhiên ngồi trên ghế sô pha, Quý Sâm chậm rãi rót cho tôi một ly nước ấm.
“Cảm ơn.”
Khi tôi nhận lấy ly nước, đầu ngón tay không tránh khỏi chạm vào ngón tay của hắn, tôi rụt lại như bị điện giật.
Để che giấu sự bối rối, tôi dùng ngón tay gõ nhịp lên đầu gối.
Tầm mắt Quý Sâm lại rơi lên người tôi.
Hắn cười khẽ, thu tay về.
"À, anh trai, Quý Minh Du đâu rồi?"
Gọi hắn là anh đúng là hơi bỏng miệng.
Tôi như đứng đống lửa ngồi đống than, nói thật hiện tại tôi không muốn ở lại đây dù chỉ một giây.
Quý Minh Du ch.ết tiệt, dám để tôi đợi lâu.
Tôi nghiến răng nghiến lợi cúi đầu, lại nghe thấy giọng nói của Quý Minh Sâm:
"Em ấy đột nhiên có việc bận nên nhờ tôi về tiếp đãi em."
"Còn chưa ăn tối nữa, em muốn ăn cái gì?"
"Có ăn được... rau thơm không?"
4.
Rau thơm là thứ tôi ghét nhất.
Tôi không chỉ không ăn được mà mới ngửi thấy mùi thôi là muốn nôn rồi.
Quả nhiên, khi Quý Sâm vừa nhắc tới rau thơm, cổ họng tôi theo phản xạ có điều kiện mà xiết lại.
"Không ạ." Tôi miễn cưỡng cười nói.
Ánh mắt Quý Sâm khẽ thay đổi.
Hắn không nói gì, rũ tầm mắt rồi nhanh chóng xoay người đi vào bếp.
Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng nói của hắn.
"Em có thể tới giúp tôi được không?"
"..." Mặc dù có chút nói không nên lời nhưng tôi vẫn bước vào bếp với tư cách là khách.
Tôi hơi sững sờ với cách trang trí trong bếp.
Không ngờ qua ba năm, căn bếp này vẫn giữ nguyên hình dáng như khi tôi còn ở đây.
Mỗi dụng cụ làm bếp đều được tôi và Quý Sâm cùng nhau đi mua.
Thậm chí trên tường vẫn còn treo một cái tạp dề heo con màu hồng.
Quý Sâm với khuôn mặt lạnh lùng cấm dục, Quý Sâm không chút do dự đeo chiếc tạp dề đó ngay trước mặt tôi.
Hắn nhìn tôi cười ngại ngùng, nói:
"Em có thể rửa giúp anh chỗ hoa quả đằng kia không?"
Tôi thấy trong bồn bên tay phải được hắn đặt một đĩa anh đào vẫn còn đọng nước, trông cũng không bẩn.
"Được ạ." Tôi gật đầu, đi đến bên cạnh hắn.
Tôi thích nhất là anh đào, đặc biệt là mấy quả anh đào này vừa to vừa ngọt, tôi vừa rửa vừa nuốt nước bọt, muốn thừa dịp Quý Sâm không để ý ăn lén vài quả.
Tôi lén liếc trộm hắn, vừa hay thấy hắn cụp hàng mi dài chuyên chú thái rau.
Tên đàn ông đáng ghét, khuôn mặt đã đẹp thì thôi đi, cả ngón tay cũng thon dài, khớp xương ửng màu hồng nhạt, hơn nữa trên người còn thoang thoảng mùi nhựa thông.
Tim tôi đập nhanh hơn chút, nhanh chóng dời tầm mắt ra chỗ khác.
Cảm thấy mặt mày nóng ran, tôi vội buông vài lọn tóc để che bớt.
Không biết có phải do ảo giác, tôi nghe được tiếng khẽ cười của tên đàn ông này.
"Em có thể ăn thử xem mùi vị như nào, anh mua đại ở siêu thị đấy."
"Không được, em sẽ rửa sạch rồi đợi Minh Du trở về ăn cùng." Tôi giả vờ hào phóng trả lời.
Động tác của Quý Sâm cứng lại trong vài giây.
Rất nhanh, hắn dường như muốn lấy đồ từ chiếc tủ chén trên đầu tôi, không nói lời nào đi đến sau lưng tôi, giơ tay lên.
Má!
Bất ngờ bị người ta bao phủ lên, tôi cảm nhận được sau lưng có sự đụng chạm nhẹ, da gà nổi lên hết.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa vặn ngã vào vòng tay hắn.
"..." Chân tôi khẽ khụy xuống.
Quý Sâm lập tức đỡ lấy.
Cũng bởi vậy mà giống như hắn thực sự đang ôm tôi.
"Cẩn thận." Giọng nói của hắn có chút khàn khàn.
Giây phút này, hô hấp của tôi muốn đình trệ.
Không gian của phòng bếp này rất lớn, vậy mà hết lần này tới lần khác chúng tôi bị ép vào một góc nhỏ như vậy.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng mở cửa, tôi chạy trối ch.ết ra khỏi phòng