14.
Hóa ra hôm nay là lễ kỷ niệm đội bóng rổ của Quý Minh Du.
Cậu ta mặc một cái áo sơ mi sặc sỡ được vây quanh bởi nhiều cô gái hệt như chim công xòe đuôi.
Nhưng ánh mắt cậu ta lại cô đơn nhìn một bóng người ngồi trong góc.
Cô gái trong góc khẽ cử động, cậu ta vội rướn cổ nhìn sợ đối phương bỏ đi.
Thời khắc này tôi thậm chí không còn muốn thử nữa.
Có còn ý nghĩa gì đâu, đến cả ánh mắt cậu ta mà tôi còn không thể lọt vào.
Tôi cười khổ, lấy điện thoại ra nhắn cho cậu ta:
[Tôi nghĩ chúng ta giống anh em hơn.]
Chàng trai cảm nhận được độ rung, lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
Một lúc sau, tôi nhìn thấy cậu ta như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
[Đã hiểu.]
[Xin lỗi, chúc cậu hạnh phúc.]
Vì độ hảo cảm của Quý Minh Du đối với tôi vẫn còn như thời điểm trước đó, nên tạm thời tôi chưa bị hệ thống xóa bỏ.
Tôi rời khỏi ghế lô đến quầy bar gọi rượu.
Trên sân khấu có ca sĩ hát nhạc rock, bên dưới thì nhiều nam nữ nhảy múa nhưng tôi chẳng buồn xem.
Rượu lạnh cuộn vào cổ họng, tràn ngập vị đắng nhàn nhạt.
Một ly rồi một ly.
"Hệ thống, hẳn là Quý Sâm còn yêu tôi."
Tôi hỏi nó như vậy nhưng bản thân lại rất rõ câu trả lời.
"Vậy tại sao anh ấy đột nhiên tìm bạn gái khác?"
Hệ thống còn chưa kịp nói, ba gã đàn ông đột nhiên đến bên cạnh tôi.
Tay xăm trổ, cơ bắp, tóc nhuộm màu sặc sỡ, nhìn chói cả mắt.
"Người đẹp, uống rượu một mình có gì vui đâu, đi chơi với ba tụi anh nè."
Tôi muốn bỏ đi nhưng bị họ chặn lại, tiếng hát ồn ào đã át đi giọng nói của tôi.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy bất lực như vậy.
"Cùng uống một ly đi em, nhìn xinh đẹp, non choẹt cỡ này, chắc em là sinh viên đại học gần đây hả?"
Một tên tóc trắng vô cùng ghê tởm nói:"Có bạn trai chưa cưng? Có muốn tìm đàn ông không?"
"Đừng chạm vào tôi!"
Tôi dùng hết sức hét lên, cầm chặt chai rượu nhưng bị tụi nó dễ dàng giật lấy.
"Ha ha ha ha ha." Tụi nó phát ra trận cười khinh khủng, trong đó tên tóc vàng lộ ra cơ bắp nói: "Em gái, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, có tin hay không tí nữa tụi anh cho em nằm sấp đi ra khỏi cửa?"
Tóc trắng lập tức cười gian hỏi: "Tại sao nằm sấp?"
Giây tiếp theo, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Cút."
15.
Là Quý Sâm.
Hắn mặc một cái áo khoác màu đen, cổ áo được kéo cao, mặt mày lạnh lùng.
Tôi chỉ mới nhìn hắn một cái đã bị hắn kéo thẳng ra phía sau.
Người đàn ông vừa cẩn thận khoác chiếc áo choàng vừa nhẹ nhàng vỗ vai tôi.
"Không sao, có anh đây rồi, em hãy yên tâm nhé."
Mũi tôi bỗng dưng thấy đau xót.
Hắn dẫn tôi ra cửa, cười nói: "Ngoan, ra ngoài đứng đợi anh."
"Ôi, đâu ra cái thằng mặt trắng này đây, con mẹ mày---"
Tóc trắng còn chưa nói hết câu, một cú đấm trời giáng thẳng vào mặt.
Cú đấm được Quý Sâm dùng hết toàn bộ sức mạnh, tên đó ngã ngửa ra mặt đất.
Hai tên đồng bọn tóc vàng lập tức nổi giận, đập vỡ một chai rượu lao thẳng vào Quý Sâm.
Tiếng động lớn khiến mọi người xung quanh sợ hãi, ai nấy bỏ chạy tán loạn.
Tôi bị đám người đông như thủy triền đẩy ra ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Sâm đánh nhau với ba tên đó.
Hiện trường sau đó có thể nói là thảm khốc.
Quý Sâm bị thương không nhẹ nhưng dường như hắn không cảm nhận được nỗi đau, dùng sức lực kinh người mà một đấm lại một đấm lên những gã đó.
Hắn cao hơn ba tên kia nhưng cũng gầy hơn người ta.
Sau đó, bộ đồ đen của hắn bị ngâm một màu sẫm hơn, ba tên kia cũng bị dọa đến ngu người, mặt mũi bầm dập quỳ trên mặt đất cầu xin sự tha thứ, nói đừng đánh đừng đánh.
Đén khi bảo vệ với cảnh sát tới mới tách họ ra được.
Ba tên đó nằm trên mặt đất như heo ch.ết hấp hối, còn Quý Sâm đứng tại chỗ, mái tóc đen nhánh tí tách nhỏ nước.
Tôi cảm giác mình sắp ngất đi rồi nhưng vẫn cố run rẩy đỡ lấy Quý Sâm, đặt đầu của hắn lên vai tôi.
"Quý Sâm, anh chảy máu rồi..." Tôi cuống cuồng muốn lau đi máu tươi trên người hắn, nhưng hắn bị thương ở đâu tôi cũng chẳng biết.
"Đừng khóc."
Ngón tay của Quý Sâm chạm vào mặt tôi mới khiến tôi nhận ra.
Tôi đã khóc từ bao giờ rồi.
"Mộ Mộ..." Giọng nói của Quý Sâm dần yếu đi.
Trên gương mặt tái nhợt của hắn xuất hiện một nụ cười.
"Bên ngoài bờ sông, anh đã cho pháo hoa nở rộ khắp thành phố vì em."