Vào một buổi chiều, Quý Sâm và Trình Mộ Mộ cùng nhau đi dạo siêu thị sau bữa cơm.
Cô gái nhỏ rất thích đi dạo siêu thị, bởi vì ở đó cô sẽ cảm nhận được một loại ấm áp từ hương vị khói lửa.
Cô ấy tung tăng sôi nổi đi trước, người đàn ông đẩy theo chiếc xe đẩy đi sau nhìn cô cười đầy sự yêu chiều.
Hôm nay hắn đã hứa với cô gái nhỏ của mình rằng hắn sẽ tự tay làm tặng cô ấy một chiếc bánh sinh nhật để đền bù.
Quý Sâm mồ côi cha mẹ từ thuở bé, Trình Mộ Mộ cũng như vậy.
Trên thế giới này, bọn họ chỉ có nhau.
Trước kia, họ chỉ đủ tiền mua thức ăn khi chợ sắp đóng cửa nhưng bây giờ họ có thể thoải mái đi dạo siêu thị đồ nhập khẩu rồi.
Cho nên, nếu một người đàn ông thật sự yêu bạn, dù hiện tại anh ấy chẳng có gì trong tay nhưng anh ấy sẽ cố gắng hết sức để mang lại cho bạn những điều tốt đẹp nhất.
"A Sâm, anh có thích ăn cái này không?" Cô gái đột nhiên quay đầu cười nói.
Trong tay cô ấy giơ lên một thứ mà không biết là cái gì, Quý Sâm chẳng thèm nhìn một chút nào.
Đôi mắt hắn chỉ ngập tràn nụ cười rạng rỡ của cô gái.
"Thích."
"Đi thôi!" Trình Mộ Mộ bỏ thứ đó vào trong xe hàng.
Suốt quãng đường họ đi, khách hàng xung quanh đều không nhịn được ngoái nhìn lần hai.
"Cặp đôi này giá trị nhan sắc cao thật đấy."
"Đúng vậy, cô bé kia thật hạnh phúc, quen được một người bạn trai chiều chuộng mình..."
"Họ không phải minh tinh đúng không? Tôi chưa từng nhìn thấy đôi nào dễ thương như vậy."
...
Trình Mộ Mộ nghe thấy nóng bừng đôi má.
Mà Quý Sâm dường như chẳng nghe thấy gì, chỉ từng bước đi theo cô.
Cô gái dừng lại trước một kệ hàng, cố nhón chân với tới món đồ trên cùng.
Có chút khó khăn với chiều cao của cô ấy, người đàn ông liền bước nhanh đến, ngón tay lướt ngang đỉnh đầu cô.
Nhưng giây tiếp theo, cô gái đột nhiên cười tươi giơ ngón tay lên, vừa vặn mười ngón tay đan xen vào nhau.
Trên tay cô là chiếc nhẫn có khắc chữ "M".
"A Sâm, chúng ta kết hôn đi, được không?"
Lông mi của người đàn ông run lên.
Hắn đã chờ đợi giây phút này đã từ rất lâu rồi.
Từ lâu, hắn đã muốn cưới cô làm vợ.
Chỉ là lúc đó hắn vẫn chưa có năng lực cho cô một cuộc sống tốt hơn, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn chôn vùi tình yêu của mình ở sâu trong lòng.
Bây giờ đây, cuối cùng thì hắn đã có thể đem toàn bộ thế giới tươi đẹp ở trước mặt cô rồi.
“…Được.” Hắn khàn giọng nói.
Đêm nay, họ đi đến biệt thự ven sông mà Quý Sâm mới mua.
Nửa đêm Trình Mộ Mộ ôm chăn lén lút chạy vào phòng, lăn sang bên cạnh hắn.
Người đàn ông nhắm mắt nhưng khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
"Hỏi anh một câu, từ khi nào mà anh nhận ra em vậy?"
Người đàn ông cười mở mắt:
"Chắc là ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em."
Hắn bất ngờ xoay người đè cô dưới cơ thể mình.
Trong màn đêm, đôi mắt của cô như có thêm một tầng nước, chỉ nhìn thôi đã khiến hắn muốn...
"Mộ Mộ, em có tin không, bất kể là em biến thành hình dáng gì, anh đều có thể tìm được và đuổi kịp em."
Hắn hôn lên nốt ruồi trên chóp mũi cô.
Lúc trước từng nghĩ rằng yêu một người nhất định phải trăm phương ngàn kế giữ cô ấy ở bên cạnh mình.
Nhưng giờ đã khác rồi, em đi đến đâu cũng được, chỉ cần nói cho anh biết, nhất định anh sẽ luôn cam tâm tình nguyện đi theo em.
Thay da khó đổi hồn, chỉ cần là em, anh vĩnh viễn sẽ tìm được.
[Hoàn]