Edit: Yunchan
Kinh Niên dắt Thi Ngũ gia đi theo đường rừng tìm tới Diêm Vương tự. Thi Ngũ gia lúc đi lúc dừng, chậm chạp hơn nửa ngày mới ra tới bìa rừng. Lúc này trời còn chưa tỏ, ánh trăng sáng vẫn còn treo lơ lửng trên đầu, mấy ngày nay mây đỏ không tan, nhuộm tới nỗi cả bầu trời đỏ thẫm như máu. Bấy giờ dị tượng đã qua, được ánh trăng mát lành bàng bạc chiếu rọi, lại có một loại khoan khái nhẹ nhõm không nói ra lời.
Kinh Niên vươn vai duỗi người, bước tới một ụ đất bên đường ngồi xuống, quay đầu bắt chuyện với Thi Ngũ gia: “Ngũ gia, hồi nãy ta quên mất bảo Điện Hạ an táng thi thể Lô đại ca rồi, ngài nói coi huynh ấy có trách ta không tim không phổi không?”
Thi Ngũ gia tất nhiên không có khả năng đáp lại, Kinh Niên cũng đã quen rồi. Cô lấy Thanh Long kính trong lòng ra, giơ lên hứng ánh trăng chói sáng, thì thào: “Hồn đã mất hết, một cái xác rỗng thì có gì hiếm lạ.”
Nói đoạn đặt Thanh Long kính trên đùi, thò tay chọt chọt huyệt thái dương, cau mày nói với Thi Ngũ gia: “Câu cuối cùng Hình Thiên nói hắn không phải Nhân huynh của Lô đại ca, sau khi ra khỏi Phong Hoa cốc mới tráo hồn, nhưng lúc Lô đại ca theo ta tới cướp Ngũ gia ngài, rõ ràng Trần Mộc còn phối hợp sử dụng La Hán quyền với Lô đại ca mà. Nếu như hồn phách của Hình Thiên về sau mới nhập vào trong cơ thể Trần Mộc, thì sao lại biết xài bộ quyền pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-quan-kinh-nien/3230079/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.