Edit: Yunchan
Kinh Niên chạy nhanh đuổi theo, đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Gia Cát Thủ chịu một đấm vào ngực đã bị thương nặng, nếu cứ ngã xuống kiểu đó thì còn gì là mạng?
Cô quyết định thật nhanh, lật nghiêng người, sải chân xông về phía trước, kịp thời làm đệm thịt trước khi hắn rơi xuống đất, mặt ngửa lên trời, giang hai cánh tay ra bắt lấy. Ổn định được cơ thể Gia Cát Thủ rồi, cô lại bị xung lực va cho thất điên bát đảo, chỉ vì khí cô vận lên chân chưa kịp thu về, mà lục phủ ngũ tạng chỉ được một túi da che chắn bên ngoài, trở nên yếu đuối cực kỳ, bị một lực đè xuống như thế chỉ cảm thấy tim muốn dán luôn vào lưng, trong ngực bụng đau nhói lên một trận, trước mắt tối sầm, cổ họng ngọt tanh. Cô lắc đầu, mím môi bế khí, cố dằn huyết khí đang trào lên về lại, hai khuỷu tay chống đất đứng dậy, lặng người nhìn con ngựa không đầu phi nước đại đi xa.
Huyền Ảnh, Lô Hoài Nhâm lần lượt chạy tới, quần chúng trước đó còn chạy bát nháo tránh nạn giờ này cũng quây lại xem náo nhiệt. Kinh Niên chỉ cảm thấy có mấy nghìn con chim sẻ bao vây quanh mình chí chí chóe chóe, nhưng không biết đang chí chóe cái gì, ồn tới nỗi tai cô lùng bùng.
Gia Cát Thủ bỗng ho ra thêm một búng máu, Kinh Niên giật thót, cúi đầu thấy hắn hít thở dồn dập, cấp tốc điểm vào ba huyệt hộ tâm, rồi ngước mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một màn bụi bặm cuốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-quan-kinh-nien/3230061/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.