Edit: Yunchan
Mai Lĩnh là vùng đồi núi thấp tọa lạc ở miền Đông Nam, trên núi non trùng điệp mọc đầy cây mai dại, mỗi khi tới mùa mai nở là hương bay ngàn dặm, hấp dẫn thương khách lui tới. Có vài người làm ăn biết nắm bắt cơ hội, dựng quán trà và khách điếm ở chân núi bằng phẳng. Vài hộ giàu có cũng đặt biệt quán ở đây. Dần dà, diện tích nhà ở ngày một rộng hơn, người định cư cũng ngày một nhiều, rồi cứ thế hình thành trấn Mai Lĩnh vòng núi ôm non chẳng biết từ bao giờ.
Vị đạo sĩ Gia Cát Thủ nọ tuy còn trẻ tuổi, nhưng nơi từng đi qua lại khá nhiều. Dọc đường kể rất nhiều chuyện về trấn Mai Lĩnh, khiến Kinh Niên có cái nhìn tổng thể về trấn nhỏ này trước cả khi bước vào cổng trấn.
Lúc này, trời đã chập tối, con đường đá dẫn vào trấn được ánh trăng chiếu vào làm ánh lên màu xám trắng. Cả con đường dù dõi mắt khắp lượt cũng chẳng có lấy một người qua lại, gió cuốn bay đám lá rụng trên đất, phát ra tiếng xào xạc tiêu điều.
“Sao trấn…. này lại vắng tanh thế này?” Kinh Niên nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng cảm thấy lạ. Chẳng phải nói trấn nhỏ này phồn hoa có thể sánh bằng kinh thành, nhà nào cũng buôn may bán đắt sao?
Gia Cát Thủ cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc bóng bị kéo dài dưới chân, đáp: “Có lẽ tới đúng lúc nghỉ ngơi.”
“Phải không…” Kinh Niên tự lẩm bẩm, nhớ lại lần mình tới kinh thành, dù có trễ hơn nữa cũng còn tửu lâu mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-quan-kinh-nien/131452/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.