“Lượng, chúng ta từ Pháp gấp gáp chạy về, chẳng lẽ chỉ là đến xem ngọn núi này?” Lục Đỉnh Nguyên dựa vào trong ngực Hàn Lượng, mắt đầy mờ mịt, “Tuy rằng cây cối trên núi này coi như tươi tốt, địa hình cũng xem như hiểm trở, nhưng ta thật sự không nhìn ra nó có chỗ nào đặc biệt đáng để xem.”
“Ngươi không có ấn tượng gì với ngọn núi này sao?” Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên, ngồi trên cành của một cây có tuổi già nhất, cành lá xum suê nhất, nhờ có lá cây che lấp, cho nên bọn họ có thể nhìn xem bên ngoài rõ ràng, người bên ngoài lại không nhìn thấy bọn họ.
“Ngươi nói như vậy…” Lục Đỉnh Nguyên cố gắng nghĩ, “Nha! Núi này hình như là chỗ ta nhặt được ngươi?”
“…” Hàn Lượng mỉm cười cho Lục Đỉnh Nguyên một nụ hôn.
“Hôm nay chúng ta tới đây là để?” Lục Đỉnh Nguyên không biết vì cái gì, trong lòng có chút cảm giác nai con loạn chàng, cũng không biết chính y đang lo lắng cái gì?
“Hôm nay là ngày ta xuyên đến bên cạnh ngươi.” Thanh âm của Hàn Lượng rất nhẹ rất nhẹ, dán lỗ tai Lục Đỉnh Nguyên, cơ hồ đem lời nói ngậm trong miệng.
“Nha!” Lục Đỉnh Nguyên run rẩy, đột nhiên tay chân lạnh như băng, đứng ngồi không yên.
“Ngươi lo lắng như vậy làm gì?” Hàn Lượng khó hiểu.
“Rất… rất nguy hiểm a, lúc đó trên người của ngươi bị thương nặng như vậy…” Lục Đỉnh Nguyên nhìn trái nhìn phải, nhưng là không trấn định lại được.
“Hiện tại ta không phải an ổn ở cạnh ngươi sao? Cũng chứng minh mọi chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-nguoc-thanh-tinh/738684/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.